Gió nhẹ thổi qua, U Dạ La ngồi trên mặt ghế đá rất lâu, sau đó, tay trái nắm chặt giấy Tuyên Thành cũng hơi run rẩy. Lúc sau, hắn đứng dậy, nhanh chóng rời đi.
Sau khi Kim Huy bước vào gian phòng, nhạy bén cảm nhận được tâm tình của Kim Minh đang xung đột mâu thuẫn, hắn tiến lên hành lễ xong cũng không nói nhiều, chỉ đứng ở một bên, nhìn mặt mà nói chuyện.
"Nếu cầu kiến vì sao không nói?" Hồi lâu sau, Kim Minh từ từ ngoái đầu nhìn lại, ánh chiều tà chiếu lên mặt nạ hoàng kim của hắn, hắn nhìn Kim Huy trầm mặc không nói.
"Hoàng đệ chẳng qua là muốn hoàng huynh suy xét trừ lại một con đường sống mà thôi." Kim Huy nhàn nhạt mở miệng.
Vẻ mặt Kim Huy khiêu khích khiến Kim Minh không vui, hắn hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đem ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. "Đừng tưởng rằng mình cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết, cái gì cũng đều có thể nhìn thấu, có vài chuyện, ngươi không nắm giữ trong tay được!"
Nụ cười trên mặt vẫn Kim Huy hoàn mỹ. "Hoàng huynh, cho tới nay, ta chưa từng muốn nắm trong tay một thứ gì, ta chỉ làm tốt bổn phận của mình là Huy vương gia Kim Lang Vương triều, xưng hô này đã đủ!"
"Thật vậy sao?" Kim Minh cười lạnh, ngón tay trắng nõn khêu gợi từ từ nhếch nhẹ, trong lòng hắn lộ ra thoải mái.
"Đúng, hoàng huynh. Chỉ là. . . . . ." Hắn ta chuyển thành cười khẽ, "Cho dù hoàng huynh không vui, thần đệ vẫn phải nói, thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-soi-hap-dan/1940024/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.