Tiếng trống vang lên thức tỉnh Liễu Nha, nàng ngồi dậy, ôm lấy chăn bống, một cái bóng giọi bên ngoài lều.
“Minh?” Nàng mở miệng, tiếng huyên náo nơi xa truyền lại làm cho nàng cảm thấy lo lắng. Màn trướng lay động, nha hoàn áo tím đi vào, cúi người nói: “Nương nương đã tỉnh rồi sao? Nhất định là bị tiêngs gáo thét đánh thức có phải hay không? Nghe nói Hoàng thượng dẫn các tướng sĩ đánh thắng trận, đang trên đường trở về!”
“Thắng trận?” Nội tâm Liễu Nha khẽ động, vội vàng đừng dậy, nha hoàn lập tức phủ thêm áo choàng, nàng kéo chặt áo, bọc lấy mình thật chặt, ra khỏi lều trại.
Ngoài doanh trại, từng đống lửa cháy sắp hết, ngước mắt nhìn về phía đông, trời còn tối, mùa đông mặt trời mọc muộn hơn một chút, ở phía Đông Bắc, từng tiếng gào thét càng rõ ràng, quanh quẩn bên trong sơn cốc, giường như cả bầu trời cũng rung động. Liễu Nha nhìn ánh lửa chiếu cả chân trời như sáng rõ ban ngày, không kìm được mà thở một tiếng.
Chiến tranh nàng chưa từng gặp qua, nhưng mà ánh mắt khát vọng về nhà của binh lính như thanh kiếm sắc bén đâm sâu vào lòng nàng. Mỗi người đều có cha mẹ của mình, có vợ con yêu thương, nhưng bởi vì có họ mà phải ra chiến trường chiến đấu không được trở về.
Chẳng lẽ chỉ có thể lấy bạo chế bạo thôi sao, không thể dùng cách khác giải quyết hay sao? Tiên Vu - hắn đã từng là người yêu thích thanh tịnh.
“Nương nương, người xem, là Hoàng thượng đã trở lại!” Đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-soi-hap-dan/1939893/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.