"Còn tưởng rằng Tứ Hải sắp thăng quan tiến chức vùn vụt, mình cũng được thơm lây có cuộc sống tốt hơn, không phải bị thằng vô dụng Lâm Hàn kia đuổi ra khỏi biệt thự nữa, giờ lại xảy ra chuyện này..."
Dương Cảnh Đào lẩm bẩm, mặt buồn rười rượi, lấy một bình rượu ra tính mượn rượu giải sầu, bỗng nhiên, điện thoại chợt đổ chuông.
Dương Cảnh Đào cầm lên nhìn thì thấy là Dương Lệ gọi tới.
"Tiểu Lệ à, có chuyện gì không?"
Dương Cảnh Đào nhấn nghe máy.
Tạm thời, ông ta không muốn nhắc tới chuyện Triệu Tứ Hải bị hủy bỏ tư cách. Ngày hôm qua, Dương Cảnh Đào và Triệu Tứ Hải còn tuyên bố trước mặt Dương Lệ là Triệu Tứ Hải sắp được thăng chức nhanh như diều gặp gió, nhưng ngay sau đó, Tứ Hải đã mất đi cơ hội này, đến cả ông ta còn thấy vô cùng mất mặt.
"Bố, con có một tin tốt muốn nói, hôm nay, con vừa nhận được thông báo rằng mình sẽ đại diện cho Quỹ đầu tư Nhân Phàm tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương lần này. Hơn nữa, còn là ghế đại biểu chính, chắc là công ty muốn đào tạo con nên mới cho con cơ hội đó, không thì cũng chẳng đến lượt con phụ trách chuyện này".
Giọng Dương Lệ tràn ngập niềm vui sướng nói.
Dương Cảnh Đào nghe thế, ngẩn ra một lát, mặt đầy kinh ngạc.
"Bố, bố có còn nghe không vậy?"
Dương Lệ không thấy bố trả lời, nghi ngờ hỏi.
"Hả, bố vẫn đang nghe nè".
Dương Cảnh Đào hoàn hồn, nỗi buồn ban nãy bay biến mất sạch, lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637749/chuong-506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.