"Lâm Hàn, cậu làm gì thế! Cậu định hỗn láo hả?"
Mặt Trần Đại Cường cắt không còn giọt máu, không ngờ tên Lâm Hàn vô dụng này lại dám ra tay với cả chú hai của nó.
Ông ta không ngừng giãy giụa, nhưng bất ngờ là có cố sức thế nào thì cũng không thể vùng ra khỏi Lâm Hàn được, tay anh tựa như một cái kiềm sắt đang kẹp chặt ông ta lại.
"Hỗn láo! Lâm Hàn, cậu đang làm gì vậy! Nhanh buông chú hai cậu ra ngay, đừng có xấc láo như thế!"
Dương Cảnh Đào giật bắn cả người, vội muốn xông lên ngăn cản, nhưng khi vừa nhìn vào ánh mắt rét buốt của Lâm Hàn thì không hiểu sao đột nhiên đáy lòng lại nảy sinh cảm giác hoảng sợ, chần chừ không dám bước lên nửa bước.
"Lâm Hàn này thật quá quắt, sao có thể làm ra được chuyện này cơ chứ?"
"Đúng vậy, Trần Đại Cường là chú bác của cậu ta đấy, sao có thể hỗn như thế!"
Đám họ hàng còn lại trợn mắt nhìn, không ngớt lời chỉ trích Lâm Hàn.
Mà sắc mặt Lâm Hàn không thay đổi chút nào, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, anh dùng tay lôi Trần Đại Cường đi thẳng ra cửa biệt thự.
Tay phải của anh hất mạnh!
Ầm!
Trần Đại Cường bị ném ra ngoài!
"Mất dạy quá!"
"Lâm Hàn này ngang ngược phải biết!"
"Hỗn quá trời hỗn!"
Mấy người bà con liên tục chỉ chõ, rồi quay sang nói với Dương Cảnh Đào:
"Cảnh Đào, anh không nhanh bảo Lâm Hàn xin lỗi Trần Đại Cường đi?"
"Đúng đó, Lâm Hàn là con rể của anh, anh mặc cậu ta làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637726/chuong-483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.