“Vâng thưa anh Hàn!”
Ngô Xuyên, Nhan Thành và những người khác gật đầu, xuống xe rồi đi cùng những người khác.
Một mình Lâm Hàn lái xe về biệt thự núi Vân Mộng của mình.
Trời đã tối, trăng sáng rọi trên núi Vân Mộng, gió đêm thổi vi vu, còn chưa lên núi Lâm Hàn đã nghe thấy tiếng côn trùng vọng lại, tiếng suối róc rách, thư thái và dễ chịu. Nghĩ đến lát nữa được gặp Dương Lệ, tâm trạng anh trở nên mong chờ, vui vẻ.
Về đến biệt thự núi Vân Mộng, Lâm Hàn dừng xe, mở cửa lớn biệt thự, vui vẻ hô lên:
“Bà xã, anh về rồi!”
Nhưng khi mở cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, Lâm Hàn chợt cau mày.
Trong phòng khách, bố vợ Dương Cảnh Đào còn có rất nhiều họ hàng đang ngồi trên sofa nói chuyện, chứ Tư Trương Đức Thuận, con gái Trương Đào của chú Tư, còn có chú Hai Trần Đại Cường…
Đây đều là người thân trong gia đình.
Cảnh tượng trước mắt rất lộn xộn, trên mặt đất vứt đầy vỏ hạt dưa, vỏ hoa quả, căn biệt thự vốn được trang hoàng tiện nghi nhưng bây giờ lại thật khó coi.
“Lâm Hàn, cậu về mà không nói trước tiếng nào thế, quá mất lịch sự! Trong nhà bao nhiêu người thế này, cậu lịch sự chút đi được không? Ở trước mặt họ hàng, đừng làm tôi mất mặt!”
Dương Cảnh Đào ngồi trên sofa cắn hạt dưa, vừa nói vừa ném vỏ hạt dưa xuống đất:
“Vừa vào cửa cậu đã gọi vợ, haha, trong đầu cậu toàn hình ảnh nam nữ vớ vẩn đúng không? Cậu không thể nghĩ đến công việc và sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637725/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.