"Hỏi anh đó, sao câm như hến vậy?", Vương Hiểu Dung mắng.
Đáp lại lời Vương Hiểu Dung lại là một cái bạt tai của Trần Nam.
"Bốp!", tiếng tát tai giòn giã vang lên.
Vương Hiểu Dung ôm mặt sưng tấy khó tin nhìn Trần Nam, hồi trước, Trần Nam còn chưa dám lớn tiếng với chị ta, hôm nay lại đột nhiên cho một cái tát tay vào thẳng mặt?
"Anh bị điên à!", Vương Hiểu Dung bật khóc thành tiếng.
Vẻ mặt Trần Nam vẫn lạnh tanh, nói:
"Đồ đàn bà thiển cận! Cô có biết bởi vì cô mà cả tương lai đầy hứa hẹn và người anh em đáng tin cậy nhất của tôi đều mất hết rồi không! Sau này, đàng hoàng lại cho tôi, nếu còn gây sự, tôi cũng không cứu mạng cô được nữa, chẳng phải ai ai cũng là một người có tình có nghĩa mà buông tha cho chúng ta như Lâm Hàn đâu!"
Nhìn lên bảng phân định ranh giới Kim Lăng, trong mắt Trần Nam tràn đầy cô quạnh, những huy hoàng ở Kim Lăng bây giờ không còn chút liên quan nào đến anh ta rồi.
...
Sau khi Trần Nam rời đi, Lâm Hàn đứng ra tiếp nhận Royal No.1.
Dù sao những nơi này vốn là do Lâm Hàn chiếm về, tiếp nhận lại cũng là lẽ thường, không có gì lạ cả.
Vài thân tín của Trần Nam cũng đã theo anh ta rời đi.
Không lâu sau, Ngô Xuyên và Nhan Thành nhận được thông báo của Lâm Hàn bèn nhanh chóng chạy từ bệnh viện đến Royal No.1.
Bên trong căn phòng.
"Anh Hàn!"
"Anh Hàn!"
Sau khi vào phòng, Ngô Xuyên và Nhan Thành đồng loạt gọi.
"Ừ, Ngô Xuyên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637709/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.