"Ông biết ông ta chứ?"
Lâm Hàn chỉ vào Triệu Cương.
"Đương nhiên biết, ông ta là một người kinh doanh có tiếng trong huyện chúng tôi, tên là Triệu Cương, ông chủ của lò gạch", Hà Tiến cười nói:
"Sao thế cậu Lâm, chuyện của cậu có liên quan đến Triệu Cương này à?"
Nghe thế, cả người Triệu Cương căng thẳng, cảm giác sắp có tại họa ập xuống đầu.
"Ừ!"
Lâm Hàn gật đầu: "Người này ngụy tạo hợp đồng chiếm đoạt ruộng đất. Ông ta còn ức hiếp đồng hương, chèn ép trăm họ. Vừa rồi còn uy hiếp một hộ thôn dân, rằng sẽ làm cho cả nhà bọn họ ra đường ăn mày nửa đời còn lại".
"Lại có chuyện này à?"
Sắc mặt Hà Tiến chợt thay đổi, nghiêm túc hẳn lên, quát lạnh:
"Triệu Cương, ông to gan thật đấy!"
"Ông Hà, tôi...tôi không có..."
Triệu Cương sợ hãi lùi về sau mấy bước, cười xòa muốn giải thích.
"Tôi không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào của ông", Hà Tiến nhanh chóng cắt ngang:
"Bắt đầu từ bây giờ, mấy lò gạch vượt tiêu chuẩn gây ô nhiễm nghiêm trọng sẽ bị buộc ngừng kinh doanh vô thời hạn để nhằm chấn chỉnh. Ngoài ra, trong mấy ngày tới, ông phải hoàn trả toàn bộ tiền ruộng đất đã trưng thu cho thôn dân địa phương".
"Còn nữa, bản thân ông có hoàn thành nghĩa vụ đóng thuế chưa thì trong lòng ông là rõ nhất. Lát nữa ông tự đi tự thú đi, nể tình tôi với ông đã từng quen biết, tôi sẽ không báo cảnh sát đến thẳng nhà lôi cổ ông đi, chừa lại cho ông chút mặt mũi!"
"Ông Hà, xin đừng mà! Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637690/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.