“Ba người này là anh em của Tôn Hàn Các, họ lái xe xuyên đêm từ Dự Tỉnh, Tô Tỉnh và Cán Tỉnh đến đây”, Tôn Hàn Các lại nói.
Lâm Hàn nhìn ba người, mỉm cười hiền hoà:
“Tôi không cần tiền! Tôi chỉ cần công bằng!”
“Con trai tôi mới 15 tuổi, nó bị người ở nhà máy của nhà họ Hồng dụ dỗ lừa đến làm lao động trẻ em, làm được nửa tháng thì chết vì kiệt sức”.
“Tôi muốn báo cảnh sát, nhưng còn chưa đến cửa đồn cảnh sát đã bị người nhà họ Hồng chặn lại, đánh cho một trận. Chuyện này đã qua ba năm rồi, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa quên!”
Người phụ nữ xắn tay áo lên, lộ ra một vết sẹo gớm ghiếc:
“Vậy nên tôi không cần tiền, tôi chỉ cần lẽ phải, lấy lại công bằng cho con trai tôi!”
“Tôi nghe nói mọi người có thể giúp tôi nên tôi đến đây…”
“Dì à, tôi sẽ trả lại công bằng cho dì”.
Lâm Hàn nhìn người phụ nữ rồi nói một cách nghiêm túc.
“Vợ tôi làm việc tại nhà máy nhà họ Hồng ở Kim Lăng cách Cán Tỉnh không xa, nhưng nào biết đây là một nhà máy độc ác! Lãnh đạo của họ cũng độc ác!”
“Vợ tôi làm việc ở nhà máy đó nhưng bị giám đốc nhà máy cưỡng bức, vì giám đốc đó là họ hàng xa của nhà họ Hồng, vậy nên chuyện này cũng không thể giải quyết được”.
Loading...
“Vợ tôi bị làm nhục rồi nghĩ quẩn, tự sát trong căn nhà cho thuê, một tuần sau mới phát hiện ra thi thể… Sau đó tôi đến tìm giám đốc nhà máy”.
“Giám đốc đó ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637650/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.