Nghiêm Thương sợ đến mức run cả người, vội vã xin tha: “Xin lỗi cậu Hồng, tôi lỡ miệng rồi! Thành thật xin lỗi!”
“Tự vả miệng hai mươi cái rồi cút cho tao!”
“Vả miệng…”
“Hở?”
Lúc này Hồng Ngọc mới nhận ra, hai cánh tay của Nghiêm Thương đang buông thõng.
“Là tên ôn con này!”
Hồng Ngọc cũng nhìn sang Lâm Hàn, tò mò nói: “Chuyện này là sao?”
Nghiêm Thương kể qua toàn bộ mọi chuyện một lần.
“Loại chó cậy mặt chủ!”
“Lần trước, trên thuyền Tuý Hồng, mày cậy vào anh Trần rồi đắc tội với nhà họ Thẩm của Hoa Đông”.
“Đến một ngày nào đó, mày đắc tội với tất cả tam đại thế gia và những gia tộc nhỏ khác của Hoa Đông, thì cho dù anh Trần có nhiều tiền cỡ nào cũng chẳng cứu nổi mày đâu!”
Loading...
“Yên tâm, nếu tôi đã dám làm ra những chuyện ấy thì chắc chắn phải có chỗ dựa cả rồi”, mặt Lâm Hàn lạnh tanh, cất tiếng nói.
Hồng Ngọc lạnh lùng nói: “Có điều, không phải mày thực sự cho rằng có anh Trần chống lưng cho thì mày muốn làm gì cũng được đấy chứ!? Chưa biết chừng, một ngày nào đó mày chết ở đầu đường xó chợ, anh Trần cũng chưa chắc đã biết đâu!”
“Mà tất cả những chuyện này đều do loại chó dại như mày cứ gặp người là cắn đấy!”
“Mày có thể cút được rồi”.
Hồng Ngọc nhìn sang Nghiêm Thương.
Mặc dù trong lòng còn đầy nghi vấn nhưng Nghiêm Thương không dám làm trái lời Hồng Ngọc. Hắn ta vác cái mặt hotboy mạng xám xịt rời khỏi.
Hồng Ngọc đi vào phòng.
“Bố, chuyện là như này”.
Hồng Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637606/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.