Lúc này, chàng thanh niên đã đi đến nơi chỉ cách Lâm Hàn ba mét.
“Anh Thương, tối nay anh chơi bao nhiêu thế?”
Chàng thanh niên này tên là Nghiêm Thương, là người nhà họ Nghiêm ở Kim Lăng.
Nghiêm Thương cười khà khà, hai mắt cậu ta vô hồn, miệng bắt đầu sùi bọt mép.
“Nửa gói? Nhiều vậy!”, cô gái sững người.
Nghiêm Thương vừa cười vừa nói, bước đi xiêu vẹo.
Khoảnh khắc tiếp theo, cậu ta nhìn thấy Lâm Hàn.
“Là anh?”
Cũng chính ngày hôm đó, Nghiêm Thương cảm thấy mình bị sỉ nhục, cậu ta vẫn luôn ghi nhớ chuyện này.
Lâm Hàn nhìn Nghiêm Thương, hiển nhiên tên này đã chơi thuốc, hơn nữa còn chơi rất nhiều.
Lâm Hàn không thèm để ý tới loại người này, anh xoay người định về phòng VIP.
“Fuck, dừng lại!”
“Cậu muốn nói gì?”
Lâm Hàn dừng bước, liếc mắt nhìn Nghiêm Thương.
Loading...
“Xin lỗi? Tại sao tôi phải xin lỗi?”, Lâm Hàn lườm cậu ta: “Tôi bỏ tiền ra đặt khách sạn thì liên quan gì đến cậu?”
“Mẹ nó! Mày còn dám nói không liên quan đến tao?”
Cậu ta đấm thẳng vào mặt Lâm Hàn.
Bốp!
“Cậu tuổi chó à, cắn người lung tung thế?”
Lâm Hàn nhíu mày, giơ chân trái lên đá một cái!
Cú đá này khiến Nghiêm Thương lập tức ngã nhào xuống đất.
“Ai ui! Đau chết mất!”
Anh Công Kê đứng ở cuối hành lang nhìn thấy cảnh này nhưng không đi tới, chỉ cười nhẹ, cất túi bột trắng vào túi quần rồi xoay người biến mất trong bóng tối.
Gã ta chỉ phụ trách bán thuốc, không quan tâm những chuyện khác.
Mà Vương Hiểu Dung đang chăm sóc khách hàng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637605/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.