Cộng tất cả tài sản của nhà họ Hàn lại cũng phải lên đến hơn trăm tỷ.
Lẽ nào lại dâng hai tay cho người khác như vậy?
Đây là sản nghiệp mà hai thế hệ Hàn Thiên Thu và Hàn Tiếu cực khổ, dốc sức gây dựng! Bây giờ bảo bọn họ sáp nhập với Lâm Hàn, chẳng khác nào cắt đi da thịt trên người, sao có thể chấp nhận được chứ?
“Thế nào, các người không đồng ý với điều kiện cậu Lâm đưa ra?”
Nhìn thấy bọn họ chần chừ không chịu lên tiếng, sắc mặt Trần Vô Cực lạnh dần, chĩa súng vào hai người họ.
“Đừng, đừng, đừng! Đừng giết tôi mà!
Hàn Tiếu bị doạ chết khiếp, vội vàng nói:
“Tôi đồng ý, tôi đồng ý, kể từ bây giờ nhà họ Hàn thuộc về cậu Lâm! Tất cả sản nghiệp đều là của cậu Lâm!”
“Ông thì sao?”, Trần Vô Cực nhìn Hàn Thiên Thu.
“Tôi cũng đồng ý, nhà họ Hàn, mang họ Lâm rồi”.
Hàn Thiên Thu thở dài nói.
Không đồng ý?
Sao có thể không đồng ý được, nếu như không đồng ý thì Hàn Tiếu sẽ phải chết!
Chỉ cần sống thì sao cũng được!
Nếu như Hàn Tiếu chết đi, kết cục nhà họ Hàn cũng sẽ là sụp đổ.
So với kết cục đó, chẳng thà đáp ứng yêu cầu của Lâm Hàn, như vậy nhà họ Hàn vẫn tồn tại, vẫn là gia tộc danh giá của thành phố Đông Hải như trước.
“Đồng ý thì được”, Lâm Hàn gật đầu: “Phải rồi Hàn Tiếu, vị trí chủ nhà của ông, bắt đầu từ hôm nay để Hinh Nhi đảm nhận đi”.
“Hả?”
Loading...
Hàn Tiếu trợn mắt, đây là có ý bảo ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637424/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.