"Tại sao tôi lại không dám?", Lâm Hàn hỏi ngược lại.
"Ông tự ý ăn cắp tài sản của người khác, giá trị tận 300 ngàn, số tiền lớn này đã tính là phạm pháp rồi, tại sao tôi không được báo cảnh sát bắt ông? Vả lại, nếu ông cứ khăng khăng nói rằng trâu vàng là Phùng Thạch tặng cho Tiểu Lệ, tôi sẽ gọi Phùng Thạch đến hỏi thử xem, trâu vàng kia rốt cuộc là tặng tôi hay là tặng Tiểu Lệ".
"Phản rồi! Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà mày muốn làm phản rồi!"
Dương Cảnh Đào tức đến giậm chân: "Thằng trời đánh mày dám báo cảnh sát bắt bố vợ mày à!"
Vừa mắng ông ta vừa lấy điện thoại ra gọi.
"Alo, bố à, có chuyện gì không bố?"
Đầu dây bên kia là giọng của Triệu Tứ Hải.
"Con đang làm gì đấy?", Dương Cảnh Đào hỏi.
"Con đang đi làm ở công trường ạ", Triệu Tứ Hải đáp.
"Đi làm? Còn đi làm gì nữa, nhanh chóng đến đây!", Dương Cảnh Đào lên giọng: "Thằng vô dụng Lâm Hàn muốn tạo phản, bắt bố quỳ trước mặt một người giúp việc, còn muốn báo cảnh sát bắt bố!"
"Cái gì? Bắt bố quỳ, còn báo cảnh sát bắt bố?!", Triệu Tứ Hải vô cùng kinh ngạc.
"Đúng vậy, nhanh đến đây, có nghe thấy không!"
"Vâng, bố đừng nóng, con lập tức đến ngay!"
Sau khi cúp điện thoại, Dương Cảnh Đào lại gọi điện thoại cho Dương Lệ.
"Alo, Tiểu Lệ hả".
"Bố à, có chuyện gì sao?", Dương Lệ nghi hoặc hỏi.
Loading...
"Nhanh về nhà ngay, thằng chồng vô dụng của con muốn tạo phản rồi, bắt bố quỳ còn muốn báo cảnh sát bắt bố nữa!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637369/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.