“Chẳng lẽ dấu tay của tôi không thể ở trên đó hả?", Dương Cảnh Đào lạnh giọng nói.
“Tối nào tôi cũng ôm trâu vàng ngủ, trên người nó không thể có dấu tay của tôi được sao?”
“Vậy bố cũng khoẻ thật đấy, chỉ ôm trâu vàng ngủ mà đã có thể để lại dấu tay trên cổ nó”, Lâm Hàn nhìn Dương Cảnh Đào, mang theo ý giễu cợt.
“Lâm Hàn, cậu có ý gì?”, sắc mặt Dương Cảnh Đào thoáng chốc trở nên u ám.
“Con có ý gì, bố, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, sừng của trâu vàng này rốt cuộc là do dì Hà trộm, hay là người trong nhà trộm, bố không suy xét một chút đi?”, Lâm Hàn lạnh lùng nói.
“Lâm Hàn, lẽ nào cậu cho rằng sừng của trâu vàng này là do tôi trộm!”
Dương Cảnh Đào tức giận nhìn Lâm Hàn.
“Nếu không phải bố lấy, vậy tại sao trên cổ của trâu vàng lại có dấu tay của bố?”, Lâm Hàn nói:
“Trâu vàng tuy khá mềm, nhưng muốn cắt được sừng của nó cũng phải dùng một lực rất mạnh, lúc bố cắt sừng trâu vàng chắc phải dùng không ít lực mới cắt nó ra được nhỉ!”
“Lâm Hàn, tên phế vật này! Ngay cả bố vợ mày mà mày cũng dám vu khống!”
Dương Cảnh Đào chỉ vào Lâm Hàn, nổi trận lôi đình.
“Con chẳng hãm hại ai cả, nếu như bố không dám thừa nhận, vậy con báo cảnh sát để cảnh sát xử lý việc này. Cảnh sát thông qua dấu vân tay có thể phán đoán được phương hướng lực tác động khi sừng trâu bị cắt, từ đó có thể xác định rốt cuộc có phải bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637368/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.