"Bố, con đã nói với bố là mượn xe để đi sân bay, nhưng bố chẳng thèm cho con cơ hội để nói", Lâm Hàn trợn trắng mắt.
"Hừ, tôi không cho cậu cơ hội thì cậu không biết nói lại à? Không biết tôi thương đứa con gái thứ ba của mình nhất hả?"
Dương Cảnh Đào hừ lạnh: "Thôi bỏ đi, tôi thấy cậu là lại bực, Tiểu Khiết, chúng ta lên lầu nào, bố sẽ tìm cho con một căn phòng tốt để ở".
Dương Cảnh Đào kéo Dương Khiết lên lầu.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Lâm Hàn, ông bố vợ này thế mà không nói anh là thằng vô tích sự, có chút lạ nha!
Bình thường nói chuyện với anh thì mở miệng cái là thằng vô dụng này thằng vô tích sự nọ, giờ là sao đây?
Lâm Hàn trầm ngâm, sau đó đi về phía bàn trà trong phòng khách, kéo ngăn bàn ra, phát hiện giấy tờ nhà đất bị xê dịch.
Anh nhếch môi nở nụ cười, trong lòng hiểu được đại khái.
...
Buổi tối, Dương Lệ tan làm về nhà.
"Tiểu Lệ, em gái con - Tiểu Khiết đã trở lại rồi đó", Dương Cảnh Đào thấy Dương Lệ lập tức nói.
"Em gái con đã về rồi ư? Em ấy đâu ạ?"
Mắt Dương Lệ sáng lên, tuy cô và đứa em gái này hoàn toàn không sống cùng nhau, nhưng vẫn có tình cảm máu mủ ruột rà.
"Con bé đang trên lầu, đúng rồi, con đi theo bố một chút".
Dương Cảnh Đào lên lầu, trông cứ thần thần bí bí.
Loading...
Dương Lệ khó hiểu, đi đến phòng Dương Cảnh Đào.
"Thằng Lâm Hàn vô dụng kia đi đâu rồi đúng không!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637354/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.