Chương trước
Chương sau
Trình Kiêu đứng trước cửa lớn, gọi điện thoại cho Lâm Ngọc.
"Tôi đến rồi.”
Lâm Ngọc nói: "Cậu đợi một lát, tôi lập tức xuống đón cậu!”
Cúp điện thoại, Trình Kiêu nhìn cánh cửa lớn quen thuộc của tập đoàn Đông Vương, từng cảnh tượng hiện ra trước mắt.
Cảm giác khẩn trương và kinh ngạc khi lần đầu tiên được Vương Đỗ Lan dẫn vào tập đoàn Đông Vương.
Cảm giác sợ hãi và muốn nỗ lực khi lần đầu tiên tiếp quản tập đoàn Đông Vương.
Lần đầu tiên trở thành tổng giám đốc của một công ty nắm giữ khối tài sản trị giá hàng tỷ đồng.
Cuối cùng bị người nhà họ Tống dẫn người tiếp nhận tập đoàn Đông Vương, chính là ở đại sảnh lầu một này, Trình Kiêu bị sỉ nhục đến mức hộc máu.
Lâm Ngọc cũng ở đó, vì bảo vệ Trình Kiêu mà đồng ý khuất phục Tống An Dân.
Ánh mắt của Trình Kiêu liên tục thay đổi, nhưng trong lòng lại rất bình tĩnh.
Phàm trần tục thế, phù phù trầm trầm, trăm năm trôi qua trong chớp mắt. Nói chuyện Hoàng Đồ Bá Nghiệp, không thể thắng một hồi say ở nhân gian.
Hiện tại nhìn lại, những quá khứ kia giống như bọt sóng bị gió thổi bay trong biển rộng, đối với biển rộng mênh mông vô tận mà nói, gần như không đáng kể.
Đại trượng phu chỉ có truy tìm bí ẩn của vũ trụ, ý nghĩa thực sự của sinh mệnh mới không phụ cuộc đời này.
Cánh cửa thủy tinh xoay tròn trong đại sảnh nhẹ nhàng chuyển động, Lâm Ngọc mặc một bộ âu phục chuyên nghiệp màu đen, mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa, tư thế oai hùng hiên ngang đi ra, giày cao gót bước trên nền đá cẩm thạch cứng rắn phát ra những âm thanh lộc cộc.
"Đi vào với tôi!" Lâm Ngọc nhìn Trình Kiêu bằng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống rồi nói.
Khi nhìn thấy Trình Kiêu lần này, Lâm Ngọc cảm thấy hơi thở trên người Trình Kiêu không giống lần trước.
Lần trước Trình Kiêu mang đến cho cô một cảm giác mặc dù có chút cổ quái và kiêu ngạo, nhưng đó vẫn coi như là cảm xúc của một người trẻ tuổi nên có.
Nhưng lúc này, Lâm Ngọc lại cảm giác được ở trên người Trình Kiêu một loại thăng trầm sau khi bị lịch sử lắng đọng.
Dường như Trình Kiêu đứng trước mặt cô căn bản không phải là một thanh niên chỉ mới hai mươi tuổi, mà là một ông lão đã sống không biết bao nhiêu năm.
Tuy nhiên, Lâm Ngọc nhanh chóng ném loại cảm giác này ra khỏi đầu, bởi vì cô cảm thấy nó quá vớ vẩn.
Trình Kiêu đi theo Lâm Ngọc vào đại sảnh. Lâm Ngọc xoay người nói với Trình Kiêu: “Trước tiên chúng ta chờ người ở khu nghỉ ngơi, lát nữa tôi sẽ dẫn cậu đi đến một nơi.”
Trình Kiêu im lặng, đi tới khu nghỉ ngơi rồi ngồi xuống.
Một người phụ nữ xinh đẹp ở quầy lễ tân bưng hai tách trà đi tới, mỉm cười nói: "Trợ lý Lâm, mời dùng trà!”
"Cảm ơn!” Lâm Ngọc khách khí đáp lại, sau đó nhìn về phía Trình Kiêu rồi nói: “Trước tiên uống một chén trà đã.”
Trình Kiêu cũng không khách khí, coi như ở nhà mình, bưng chén trà lên uống một ngụm.
Năm phút sau, một thanh niên với nước da có chút trắng, quầng thâm mắt đen sì, vừa nhìn đã biết là loại thanh niên rượu chè quá độ, dẫn theo hai thủ hạ đi ra từ trong thang máy.
Ánh mắt của người thanh niên đảo qua đại sảnh, sau đó nhìn thấy Lâm Ngọc ở khu nghỉ ngơi, trong mắt lập tức lóe lên một tia nóng bỏng, sau đó anh ta trực tiếp đi thẳng về phía Lâm Ngọc.
"Thật xin lỗi Trợ lý Lâm, đã để cho cô phải chờ lâu." Thanh niên nở một nụ cười dịu dàng, rất lịch sự cúi đầu chào Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc nở nụ cười chuyên nghiệp nói: "Tôi cũng vừa mới đến không được bao lâu, cậu Nghiêm, chúng ta đi thôi!”
Trình Kiêu nhìn người thanh niên này, trong đầu đột nhiên hiện lên một cái tên.
Nghiêm Thụy Văn, con trai của Nghiêm Đạo Minh, giám đốc Tập đoàn Đông Vương.
Ở kiếp trước, khi Trình Kiêu nghiên cứu hội nghị thượng đỉnh Trung Châu khiến tập đoàn Đông Vương bị tổn hại nặng nề, cái tên mà anh nhìn thấy nhiều nhất chính là cha con nhà họ Nghiêm.
Cũng chính là lần đầu tiên phản bội của Nghiêm Đạo Minh, sau đó tập đoàn Đông Vương dường như đã xảy ra hiệu ứng domino.
Trình Kiêu nhớ rất rõ. Kiếp trước Nghiêm Thụy Văn nhảy nhót trước mặt anh, không ngừng cắn người thay Tống An Dân. Vì muốn lấy lòng Tống An Dân mà anh ta thường xuyên bày mưu hãm hại Trình Kiêu, đối nghịch với Trình Kiêu.
Hơn nữa, Nghiêm Thụy Văn vẫn luôn thèm muốn Lâm Ngọc, thậm chí còn uy hiếp Lâm Ngọc, nếu không phải Tống An Dân cũng đang đánh chủ ý với Lâm Ngọc, Nghiêm Thụy Văn này chưa biết sẽ dùng thủ đoạn gì.
Điều khiến Trình Kiêu không ngờ tới chính là Lâm Ngọc lại hợp tác với tên khốn Nghiêm Thụy Văn này.
Cô ấy đang cố làm cái quái gì vậy? Chẳng lẽ cô ấy không biết Nghiêm Thụy Văn là một con chó điên hay sao? Không chú ý một cái là sẽ cắn người, Lâm Ngọc không lo lắng tới sự an toàn của mình hay sao?
Lâm Ngọc xoay người đi ra ngoài, Nghiêm Thụy Văn lại mỉm cười rồi nói: "Trợ lý Lâm, đừng nóng vội, hiện tại vẫn còn sớm, cho dù chúng ta đi, hội nghị thượng đỉnh nhỏ cũng không bắt đầu đâu.”
"Không bằng trước tiên chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh, thương lượng một chút xem lát nữa sẽ sắp xếp như thế nào.”
Trong mắt của Lâm Ngọc hiện lên một tia ghê tởm, nhưng mặt ngoài lại khiêm tốn cười nói: "Không cần thương lượng, anh chỉ cần mang tôi đi là được, những chuyện còn lại không cần anh Nghiêm phải lo lắng.”
Trong lòng Trình Kiêu cảm thấy giật mình. Thì ra Lâm Ngọc muốn đi tham gia hội nghị thượng đỉnh cỡ nhỏ.
Hội nghị thượng đỉnh cỡ nhỏ, nói trắng ra là một hội nghị được tạo ra bởi những người trẻ tuổi ở thành phố Trung Châu và một số thành phố xung quanh.
Tại hội nghị thượng đỉnh Trung Châu, những người đến tham gia đều là những đại gia giàu có hàng đầu, những người trẻ tuổi này tuy rằng rất ưu tú, nhưng đứng chung cùng một chỗ với những đại gia này thì chỉ có thể trở thành vật làm nền.
Cho nên, những anh tài trẻ tuổi này không cam lòng mình chỉ có thể trở thành một vật làm nền, cho nên một ngày trước khi hội nghị thượng đỉnh Trung Châu bắt đầu đã tổ chức một bữa tiệc dành cho những người trẻ tuổi.
Nó còn được gọi là hội nghị thượng đỉnh cỡ nhỏ.
Trong một thời gian dài, hội nghị thượng đỉnh nhỏ đã rất nổi tiếng ở thành phố Trung Châu cũng như một số tỉnh lân cận.
Đó là nơi mà tất cả những người trẻ tuổi đều khao khát.
Ở kiếp trước, Trình Kiêu vẫn luôn tự hào vì mình có thể tham gia hội nghị thượng đỉnh cỡ nhỏ. Chẳng qua hội nghị thượng đỉnh nhỏ vẫn luôn bị Tống An Dân khống chế. Trình Kiêu mới chỉ tham gia một lần, lại còn là bởi vì bị hãm hại mới có cơ hội.
Tuy nhiên cũng không thể khinh thường hội nghị thượng đỉnh nhỏ này, dù sao nhiều thanh niên tài giỏi tụ tập cùng một chỗ, đã hình thành một cỗ lực lượng mạnh mẽ.
Tại hội nghị thượng đỉnh Trung Châu, sẽ đạt được rất nhiều mối làm ăn, liên quan đến sự hưng suy của một tập đoàn.
Tuy nhiên, ở hội nghị thượng đỉnh cỡ nhỏ, cũng có rất nhiều người đã đạt được thỏa thuận, một khi những người trẻ tuổi này nắm quyền lực trong gia đình, chúng có thể có hiệu lực.
Thậm chí, có tin đồn rằng hội nghị thượng đỉnh Trung Châu quyết định hiện tại, và hội nghị thượng đỉnh nhỏ quyết định tương lai.
Tuy nhiên Trình Kiêu không hiểu vì sao Lâm Ngọc lại cõng mẹ tham gia hội nghị thượng đỉnh cỡ nhỏ?
Nghiêm Thụy Văn cười ha hả nói: "Trợ lý Lâm, cô đang sợ tôi hay sao? Trợ lý Lâm muốn tôi hỗ trợ, nếu không lấy ra chút thành ý thì làm sao được?”
Nói xong, Nghiêm Thụy Văn ngồi xuống sô pha. Hai thủ hạ đứng ở hai bên, thỉnh thoảng lạnh lùng quan sát Trình Kiêu.
Sắc mặt của Lâm Ngọc có chút tức giận, lộ vẻ mặt nghiêm túc nhìn Nghiêm Thụy Văn rồi hỏi: "Anh muốn thành ý gì?”
Nghiêm Thụy Văn chỉ vào vị trí bên cạnh anh ta, cười ha hả rồi nói: "Mời Trợ lý Lâm ngồi, làm sao có chuyện người đứng nói chuyện được?”
Lâm Ngọc hít sâu một hơi, hít thật sâu, đè nén sự phẫn nộ ở trong lòng, vẫn chưa ngồi xuống.
Nghiêm Thụy Văn lại tỏ ra vô lại tỏ vẻ nếu cô không ngồi xuống thì tôi sẽ không rời đi, đắc ý nhìn Lâm Ngọc: "Bây giờ là tám giờ mười phút, còn năm mươi phút nữa là hội nghị thượng đỉnh nhỏ bắt đầu.”
Lâm Ngọc bất đắc dĩ, chỉ có thể cố nhẫn nhịn nhục nhã ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Thụy Văn.
"Thế này không tốt hay sao? Trợ lý Lâm là một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, tại sao khuôn mặt lại luôn luôn cau có thế? Thôi nào, cười cho tôi nhìn một cái!” Nghiêm Thụy Văn nói xong, lại nhẹ nhàng đưa tay muốn chạm vào chiếc cằm trơn bóng của Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc đang chuẩn bị tránh né, nhưng Trình Kiêu nhanh hơn cô, một bàn tay vững vàng giữ chặt cổ tay của Nghiêm Thụy Văn.
"Thành ý này đủ chưa?”
Giọng nói của Trình Kiêu rất bình thản, nhưng lại tràn ngập lạnh lùng.
"A! Đau, buông ra, buông ra!” Nghiêm Thụy Văn kêu lên. Anh ta cảm thấy tay của Trình Kiêu giống như một cái kìm thép, muốn kẹp chặt tay anh ta.
Trình Kiêu không buông tay, vẻ mặt bình thản nhìn chằm chằm Nghiêm Thụy Văn.
Lâm Ngọc vội vàng kêu lên: "Thả anh ta ra đi!”
Trình Kiêu lúc này mới buông ra, thản nhiên liếc nhìn Nghiêm Thụy Văn, ánh mắt kia giống như đang nhìn một người chết.
Nghiêm Thụy Văn bị dọa đến mức sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán toát ra, vội vàng rụt tay về.
Sau đó, Nghiêm Thụy Văn phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Trình Kiêu: “Thằng nhãi kia, mày là ai vậy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.