Ông Dương vừa xem vừa lắc đầu, sau đó đưa sách cho Tôn Đại Hải: “Chú Tôn à, cậu xem thử đi!”
“Tôi cảm thấy ý tưởng của quyển sách này rất hay, nhưng chỉ là những lời nói vô căn cứ, chỉ có thể đọc giải trí mà thôi!”
Tôn Đại Hải nghi ngờ nhận lấy, đọc sơ qua. Tiếc là ông bị đuổi khỏi gia tộc Đông y quá sớm, không học được dù là một phần y thuật của gia tộc, nếu không chắc chắn có thể nhìn ra được điều kỳ diệu trong Thái Thanh Khí Châm này.
“Hừ, thứ này chỉ là một món đồ có thể dùng để loè thiên hạ thôi, khó mà dùng tới được!”
Nói xong, Tôn Đại Hải thẳng tay ném quyển sách lên bàn.
Ông Ngô ở bên cạnh không khỏi tò mò nói: “Anh Tôn, tôi có thể xem thử không?”
Tôn Đại Hải ghét bỏ chỉ quyển sách kia: “Mọi người cứ xem đi, không cần phải hỏi tôi.”
“Cảm ơn anh Tôn.” Ông Ngô đi tới, cầm quyển sách kia lên đọc.
“Khó hiểu, không thể thông suốt được!”
Ông Ngô đọc mấy lần, sau đó lại đưa cho những người khác.
“Vô lý, chắc chắn là nói nhảm!”
“Quá vô lý! Cái này rõ ràng là đồ chơi của con nít.”
Tất cả những người vừa đọc đều lắc đầu, y thuật của bọn họ còn không bằng cả ông Dương và ông Ngô, đương nhiên không thể hiểu nhiều hơn được.
Dù bọn họ đọc không hiểu, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ không thừa nhận y thuật của mình tệ. Cho nên chỉ có thể nói là thuật châm cứu của Trình Kiêu có vấn đề.
“Thật không ngờ con rể lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-dung-la-tien-ton/476470/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.