Tôn Đại Hải cũng thấy giật mình, ông đoán có lẽ Lưu Tào Khang là một cậu chủ nhà giàu, nhưng hoàn toàn không ngờ anh ta lại là con trai của Phó thị trưởng Lưu!
Hơn nữa gần đây Tôn Đại Hải cũng nghe nói chắc chắn Phó thị trưởng Lưu sẽ được thăng chức, như thế càng ghê gớm hơn.
Nói cách khác Lưu Tào Khang trước mắt sẽ có tương lai rất xán lạn.
“Thì ra là công tử của Phó thị trưởng Lưu, thất lễ rồi!” Thái độ của Tôn Đại Hải mềm mỏng hơn trước đó rất nhiều.
Ninh Lan đột nhiên hừ lạnh, bà trừng Tôn Mạc: “Mạc Mạc, chồng của con đâu?”
Lúc nói lời này, Ninh Lan vẫn đang nhìn chằm chằm cánh tay đang khoác lên tay Lưu Tào Khang của Tôn Mạc.
Tôn Mạc và Lưu Tào Khang đồng thời cúi đầu, đưa mắt nhìn nhau, nét mặt vô cùng kiên định.
Nhưng Ninh Lan lại nghĩ bọn họ đang thấy áy náy, cho nên mới cúi đầu xuống.
Lúc này, xung quanh chợt vang lên tiếng xôn xao.
“Là anh rể họ!” Ninh Nghi Nghi nhanh mắt, lập tức nhìn thấy Trình Kiêu.
Trình Kiêu mặc đồ đen, hai tay chắp sau lưng, ung dung đi vào trong.
Trong đại sảnh chợt yên tĩnh đến mức đáng sợ, gần như trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Trình Kiêu.
Nếu Trình Kiêu nhìn thấy vợ anh bị một người đàn ông khác nắm tay, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây?
Tất cả mọi người đều nín thở, không dám chớp mắt theo dõi bước chân của Trình Kiêu.
Trình Kiêu vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-dung-la-tien-ton/476468/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.