Chương trước
Chương sau
Mấy nữ sinh ký túc xá Trương Manh, ánh mắt nhìn Trình Kiêu cũng đều tràn đầy xem thường, ngay cả tính cách Lâu Tĩnh Nhu tốt nhất, cũng là âm thầm nhíu mày.
Coi như cậu không có tiền, nhưng cũng không thể mang hoa quả người khác ăn để thừa đi thăm bệnh người chứ!
Đây không phải thăm hỏi bệnh nhân, mà là nhục nhã.
Mấy người Lôi Công và Bác Sĩ cũng thấy hơi xấu hổ, mặc dù bọn họ cũng thấy ngứa mắt với Trương Manh và Nghiêm Học Văn, nhưng Trình Kiêu làm như thế, quả thật có chút quá đáng.
Trương Manh len lén nhìn ba mình một chút, trong lòng thầm nghĩ, lần này hẳn là có thể chuyển dời sự chú ý của ba mình!
Nhưng ba Trương Manh rõ ràng không đúng theo suy nghĩ của Trương Manh, lực chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người Trình Kiêu, nhưng ông ta chỉ là lạnh nhạt nhìn Trình Kiêu một chút, liên dời đi ánh mắt.
Từ quần áo Trình Kiêu, ông ta đã nhìn ra Trình Kiêu xuất thân rất phổ thông, tự nhiên không tặng nổi quà tốt gì, có thể lấy ra nửa rổ hoa quả đã rất tốt.
Mà thái độ ba Trương Manh đối nhân xử thế, khẳng định không giống như Trương Manh.
Ông ta cảm thấy người khác có thể đến thăm con gái mình, cũng đã là nể mặt con mình, con bé này còn đi so đo người khác đưa quà gì, đây mới là thật không hiểu chuyện!
Như người thân đi chúc tết năm mới, thân thích nhà ai đến còn so đo mang quà tặng gì! Coi như quà tặng là hàng giả, cũng chỉ có thể nhìn thấu mà không nói thấu, cho người ta mặt mũi.
Còn có một điều, ba của Trương Manh nhìn ra Trương Manh muốn chuyển dời lực chú ý của ông ta, ngăn cản ông ta tiếp tục tra hỏi Nghiêm Học Văn.
"Được rồi, con đừng uổng phí tâm cơ. Tìm ra ân nhân nhà chúng ta, việc này quan trọng hơn bất cứ gì."
"Hôm nay, nhất định phải hỏi rõ ràng!"
Ba của Trương Manh nhìn về phía Nghiêm Học Văn, nghiêm túc nói: "Nhóc, cậu gọi điện thoại đi!"
Lần này, lực chú ý của mọi người lần nữa bị kéo lại, trong nháy mắt đã ném việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi của Trình Kiêu sang một bên đi.
Ba của Trương Manh đây cũng là biến tướng giải vây giúp Trình Kiêu, không thì Trương Manh chắc chắn sẽ hung hăng trào phúng một phen với Trình Kiêu.
Nghiêm Học Văn biết hôm nay chắc chắn là không tránh thoát được cuộc gọi này, mà anh ta cũng muốn biết đến cùng có phải lão ba mình giúp nhà họ Trương hay không.
Vì vậy, Nghiêm Học Văn lấy điện thoại cầm tay ra trước mặt mọi người bắt đầu gọi điện thoại cho ba mình.
Ánh mắt mọi người đều đang nhìn Nghiêm Học Văn, trong khoảng thời gian này Nghiêm Học Văn là phong quang vô hạn, phú nhị đại như Tần Thủ, Lý Hoành Đồ và Thẩm Dũng vốn hào quang tỏa ra khắp bốn phía đều bị anh ta che đi.
Hơn nữa còn ôm được mỹ nữ, mặc dù tính cách Trương Manh rất tồi tệ, nhưng tướng mạo và dáng người được nói là đỉnh cấp, rất nhiều nam sinh vẫn coi cô ta là nữ thần.
Cho nên, có rất nhiều người đều hy vọng Nghiêm Học Văn bị cha anh ta thông báo, không phải nhà bọn họ cứu được nhà Trương Manh.
Thế thì tiền vốn Nghiêm Học Văn dùng để phách lối, chính là một chuyện cười.
Trình Kiêu đứng đấy thấy rõ tất cả, cũng hơi tò mò nhìn Nghiêm Học Văn, không biết một hồi sau Nghiêm Học Văn sẽ làm sao đối mặt với ba của Trương Manh.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, Nghiêm Học Văn nhìn ba của Trương Manh một chút, lập tức hỏi: "Ba, con muốn hỏi, là ba ra mặt đi cục thuế tìm Chú Trình, để chú ta hỗ trợ thuyết phục Mã đại lão khai chiến với tập đoàn Thanh Mônh sao?"
"Con trai, ba đang muốn nói với con chuyện này, mấy ngày trước bận bịu, không có nói với con. Ba là đi Cục Thuế tìm chú Trình con hỗ trợ, nhưng chú Trình nghe xong đối phương là tập đoàn Thanh Mông, thì cho biết ông ta cũng lực bất tòng tâm, ba liền trở về."
"Bây giờ ba nghe nói Mã đại lão thế mà khai chiến với tập đoàn Thanh Mông, tập đoàn Thanh Mông đã bị đuổi ra Hà Tây, bạn học kia của con đúng là có vận may tốt."
Nghiêm Học Văn trong lòng lộp bộp, không phải ba anh ta, người trợ giúp Trương Manh không phải nhà anh ta!
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Nếu như đem chân tướng nói cho Trương Manh, cô ấy sẽ còn yêu đương với mình sao?
Đáp án là không, Nghiêm Học Văn hiểu rõ vô cùng tính cách của Trương Manh, nếu không phải coi là Nghiêm Học Văn có thể mời được vị Trình đại sư kia, Trương Manh căn bản sẽ không thèm nhìn anh ta thêm một cái.
Tướng mạo anh ta quá xấu.
Mà nếu như một khi biết người cứu được nhà Trương Manh cũng không phải nhà Nghiêm Học Văn anh ta, những bạn học khác sẽ nhìn anh ta thế nào?
Những ngày này Lý Hoành Đồ còn có bọn người Thẩm Dũng vốn đối nghịch anh ta, đều đối với anh ta vô cùng cung kính, chuyện làm ăn của nhà bọn họ cũng đi theo nước lên thì thuyền lên.
Nếu như lúc này các bạn học biết được chân tướng, sẽ nhìn anh ta với ánh mắt thế nào?
Chắc chắn sẽ mắng anh ta là lường gạt, vinh quang anh ta đạt được, sẽ lập tức mất đi, anh ta sẽ từ đỉnh Kim Tự Tháp cao cao tại thượng, lập tức rơi xuống trên mặt đất, té thịt nát xương tan.
Không, nhất định không thể nói ra chân tướng.
Trong lòng Nghiêm Học Văn nhanh chóng có quyết đoán, vẻ mặt lại còn có thể duy trì không thay đổi.
"Thì ra là chú Trình giúp một tay! Vâng ạ con đã biết!"
Vui vẻ nói một câu, Nghiêm Học Văn liền cúp điện thoại. Hại ba anh ta đầu bên kia ngây người một trận.
"Chú Trương, cháu đã gọi điện thoại xác nhận qua."
"Là Chú Trình mời cục trưởng Vương của Cục Thuế ra mặt, sau đó bảo Mã đại lão ra mặt hỗ trợ."
Nghiêm Học Văn vừa cười vừa nói, vẻ mặt rất tự nhiên, nhưng phía sau lưng đã bị mồ hôi làm ướt.
Trương Manh lập tức nói ra: "Ba, thấy chưa! Ngay cả bác Nghiêm đều chính miệng thừa nhận, lần này ba nên tin tưởng rồi chứ!"
Trình Kiêu nhắm mắt lại, nhìn qua Nghiêm Học Văn, thật không nghĩ tới Nghiêm Học Văn còn có lá gan lớn như vậy.
Nhưng chẳng qua Trình Kiêu chỉ là thuận tay giúp Trương Manh, cũng không có ý định để nhà Trương Manh mang ơn đối với anh, cho nên cũng lười đi vạch trần Nghiêm Học Văn.
Vẻ mặt ba Trương Manh hơi hòa hoãn lại, ông ta gần đây cũng nghe thấy những lời tin đồn, xí nghiệp vốn đối địch với Nghiêm gia, đột nhiên lại ấy lòng đối với Nghiêm gia.
Còn xí nghiệp thực lực tương tương với Nghiêm gia, cũng bắt đầu nịnh bợ Nghiêm gia.
Ông ta nhạy cảm, ngửi được khí tức khác thường ở trong đó.
Cho nên, trong lòng ba Trương Manh cũng nguyện ý tin tưởng là Nghiêm gia cứu được bọn họ.
"Chờ thêm mấy ngày, ba sẽ đích thân đến nhà cháu nói lời cảm tạ anh Nghiêm!" Ba của Trương Manh nghiêm túc nói, nhưng thanh âm đã ôn hòa rất nhiều.
Nghiêm Học Văn toàn thân buông lỏng, mắt tối sầm lại kém chút nữa ngã sấp xuống, cuối cùng anh ta đã may mắn được thông quan.
Chỉ là ba Trương Manh muốn đích thân đến nhà anh ta nói lời cảm tạ, không được, nhất định phải tranh thủ thời gian báo với ba, để ông ta tuyệt đối đừng lộ tẩy.
Về phần bọn họ mạo nhận công lao có thể sẽ rước lấy sự tức giận của Mã đại lão và Trình đại sư chân chính kia hay không, bây giờ Nghiêm Học Văn cũng không quản được nhiều như vậy.
"Chú Trương chú quá khách khí, có lời gì ta giúp chú chuyển lại là được, làm gì làm phiền chú đích thân đi một chuyến!" Nghiêm Học Văn dối trá nói.
Ba Trương Manh chân thành nói: "Anh Nghiêm giúp nhà chúng ta vượt qua kiếp nạn lần này, là ân nhân của Nhà họ Trương, tôi nên tự mình đến nhà bái tạ."
"Nhưng......" Ba của Trương Manh nhìn Trương Manh trên giường bệnh, thanh âm lại lạnh xuống.
"Chuyện gì ra chuyện đó, lần này cậu khiến Manh Manh bị thương, tôi cũng sẽ nói với anh Nghiêm, để anh ấy về sau dạy dỗ cậu thật tốt."
Nghiêm Học Văn lập tức thấy nhức đầu, ánh mắt u oán nhìn ba Trương Manh, chú đều lớn tuổi như vậy, sao còn đâm thọc giống như đứa trẻ đó!
Làm không cẩn thận trở về sẽ bị ba anh ta đánh một trận.
Trương Manh im lặng, đều đã xác nhận Nghiêm Học Văn chính là đại ân nhân đã giúp nhà mình, không nghĩ tới ba còn bắt lấy một sai lầm cỏn con không thả.
Không được, nhất định phải chuyển dời lực chú ý.
Đúng rồi, Trình Kiêu!
Trương Manh lập tức nhìn về Trình Kiêu đứng phía góc tường, quát: "Trình Kiêu, sao cậu còn có mặt mũi đứng tại đây?"
Ba của Trương Manh nhíu mày, quát lớn một tiếng: "Manh manh, sao nói chuyện với bạn học như vậy."
Nhưng thái độ của ông ta cũng rất qua loa, cũng không phải là thực tình trách cứ Trương Manh. Dù sao ba Trương Manh cũng rất thực tế, sẽ không vì một tên nghèo làm cho con gái mình không thoải mái.
Trình Kiêu nhàn nhạt nhìn người phụ nữa đanh đá này một cái, khóe miệng lộ ra khinh thường, quay đầu nói một câu với bọn người Tần Thủ: "Tớ đi trước."
Nói xong, quay người rời đi.
Mấy người Lôi Công sắc mặt cũng lạnh xuống.
Lôi Công quát: "Hừ, chúng ta cũng đi thôi!"
"Mấy anh em, chờ tớ một chút!"
Lần này ngay cả Tần Thủ cũng cùng rời đi theo, anh ta bây giờ cũng không nhịn nổi nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.