Chương trước
Chương sau
Thế nhưng mà, khi thấy rõ một chuỗi số không trên điện thoại của người chủ trì, tất cả mọi người đều ngẩn người ra.
Trình Kiêu đâu phải là không có tiền, mà là quá nhiều tiền.
Trên màn hình điện thoại này, khoảng chừng trên nghìn tỷ trở lên.
Mặc dù 600 tỷ đối rất nhiều người mà nói, đã là con số nhiều ngút trời, nhưng đối với Trình Kiêu tới nói, đó chỉ là một con số.
Mà lại, nếu như chiếc nhẫn này thật là đồ mà Thuần Nguyệt lưu lại, đừng nói là 600 tỷ, xem như 6000 tỷ Trình Kiêu cũng sẽ không nhíu mày một cái.
Đồ vật Thuần Nguyệt lưu lại, tại trong lòng Trình Kiêu g, đó chính là bảo vật vô giá.
Lý Ngôn cũng nhìn thấy những con số kia trên điện thoại di động, sắc mặt khiếp sợ tái nhợt: "Làm sao có thể! Trình Kiêu từ chỗ nào lấy tới nhiều tiền như vậy!"
Tổng tư sản nhà Lý Ngôn cộng lại, cũng không đến 600 tỷ!
Mà Trình Kiêu vào một tháng trước đó, vẫn là một đồ bỏ đi mặc cho người khi dễ. Nói cách khác Trình Kiêu chỉ dùng thời gian không đến một tháng, có được tài sản mà nhà Lý Ngôn ba đời người vất vả mấy đời mới có được.
Đây là điều châm chọc cỡ nào!
Mấy người Vương Hiểu Hi cũng là chấn kinh, với bộ dáng không dám tin
Bọn họ dù suy nghĩ đến mức vắt hết óc, cũng nghĩ không thông, Trình Kiêu làm thế nào có được nhiều tiền thế trong thời gian ngắn như vậy.
Đương nhiên, trong đó người chấn kinh nhất phải kể tới Tôn Mạc, cô ta là vợ Trình Kiêu, cô ta rõ ràng nhất Trình Kiêu có bao nhiêu tiền.
Thế nhưng mà, khi thấy tài phú kếch xù trong tay Trình Kiêu, Tôn Mạc trong lòng vừa chấn kinh, vừa vui mừng.
Bởi vì tài sản của Trình Kiêu đó, là có một nửa của cô ta.
Bây giờ, Tôn Mạc bỗng nhiên hơi hối hận, thái độ trước của mình đối với Trình Kiêu có phải quá mức rồi đó.
Người chủ trì thấy đám người lộ ra vẻ chấn kinh, trong lòng rất hài lòng.
"Mọi người thấy rõ chưa, bên trên tấm thẻ này có đủ tiền!"
"Hội đấu giá kết thúc, anh này, xin theo tôi đi nhận lấy bảo vật!" Thái độ Người chủ trì đối với Trình Kiêu, cung kính chưa từng có trước giờ.
Bên trong ba món bảo vật, Trình Kiêu mua được bảo vật giá trị cao nhất, cho nên Trình Kiêu được tiếp đãi riêng.
Mà người tiếp đãi Trình Kiêu, chính là Vân Nguyệt.
Trong phòng, thái độ Vân Nguyệt cung kính, trên mặt bàn có đặt lên bảo vật Trình Kiêu đấu giá lấy được.
"Anh Trình, không nghĩ tới anh đối chiếc nhẫn này vậy mà nhất định phải có được, sớm biết như thế, tôi liền làm chủ đem chiếc nhẫn này đưa cho anh!" Vân Nguyệt mỉm cười nói.
Trình Kiêu không nói gì, anh trước giờ không quan tâm chút tiền ấy.
Vân Nguyệt tiếp tục nói: "Có điều dù vậy, tôi cũng sẽ không để anh Trình tốn kém, số tiền kia chúng ta sẽ ra thay anh Trình, anh Trình lấy đi chiếc nhẫn này là được!"
Đây rõ ràng là đang lấy lòng!
Trình Kiêu thản nhiên nói: "Không cần, tôi có tiền."
Lần trước tiếp nhận biệt thự Vân Nguyệt đưa tặng, là bởi vì Trình Kiêu vừa vặn cần dùng.
Về phần tiền lần này,Trình Kiêu thật không để ý chút nào cả. Cần gì phải thiếu phần nhân tình này?
Vân Nguyệt cũng không dây dưa, cô ta biết tính cách Trình Kiêu, biết chuyện anh đã quyết định, người khác rất khó thay đổi.
"Vậy được, chiếc nhẫn này anh xem trước một chút, tôi đi làm thủ tục."
"Ừ."
Vân Nguyệt rời đi, Trình Kiêu cầm chiếc nhẫn kia, dò xét trong tay.
"Đích thật là khí tức công pháp Đại Đạo Tông."
Sau đó, Trình Kiêu phóng ra một đạo linh lực, trong nháy mắt đã kích hoạt chiếc nhẫn này.
Đón lấy, trên mặt Trình Kiêu vậy mà lộ ra vẻ mừng như điên: "Lại là nhẫn trữ vật!"
"Mặc dù là đồ cấp thấp, nhưng đối với ta còn không thể thi triển Tụ Lý Càn Khôn thuật mà nói, quá thích hợp!"
Trình Kiêu yêu thích cầm trong tay thưởng thức chiếc nhẫn này, trong lòng cảm thán: "Thật không nghĩ tới, vậy mà gặp được một nhẫn trữ vật trên Địa Cầu, đây thật là một bất ngờ ngoài ý muốn!"
Rất nhanh, Vân Nguyệt làm xong thủ tục trở về.
"Anh Trình, đã xong xuôi, xin ngài thẻ cầm lấy!"
"Ừ." Trình Kiêu đứng lên, mang chiếc nhẫn vào trên ngón tay cái, chuẩn bị rời đi.
"Tôi phái người đưa anh!" Vân Nguyệt đứng lên nói.
"Cũng tốt."
Trình Kiêu trở về biệt thự Vọng Nguyệt Lâu.
......
......
Khánh Châu, cảng bến tàu.
Đã là nửa đêm, trên bến tàu chỉ có Giang Trung Du và hơn mười người thủ hạ.
"Cốc đại sư nói đêm nay sau mười giờ sẽ đến, đều đã đợi hai giờ, ông ta sẽ không cho tôi leo cây đấy chứ?"
Giang Trung Du vứt đầu thuốc látrên mặt đất, hung hăng dùng chân đè ép, phát tiết bất mãn trong lòng.
"Đại ca, chờ đợi thêm đi, bọn họ không cần thiết cho chúng ta leo cây!" Một thủ hạ tâm phúc nói.
Nhưng là, lại đợi nửa giờ, trên mặt sông vẫn là không có nửa con thuyền tới.
Giang Trung Du nhìn đồng hồ tay một chút, lập tức ba giờ sáng.
"Chờ theem nửa giờ, nếu như còn chưa tới, chúng ta về nhà đi ngủ!"
Giang Trung Du đã nổi giận.
Đúng lúc này, đỉnh đầu đám người bỗng nhiên không có dấu hiệu nào nổi lên một cơn gió lạ.
Một thủ hạ chỉ vào bầu trời, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ kêu lên: "Lão, lão đại, có người bay trên trời!"
"Nói hươu nói vượn!" Giang Trung Du quát lớn một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn trời.
Lập tức, tròng mắt Giang Trung Du kém chút chấn kinh xuống tới.
Một người lão giả mặc trường bào màu xám, trên trán nổi lên một cái bọc lớn, đang bước trên mây mà tới.
Lão giả chậm rãi đáp xuống trước mặt mọi người, bọn người Giang Trung Du một mặt ngốc trệ, nửa ngày không có lấy lại tinh thần.
"cậu chính là Giang Trung Du?" Lão giả mở miệng hỏi.
Giang Trung Du lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng tiến lên bái nói: "Giang Trung Du bái kiến Cốc đại sư! A không, Cốc thần tiên!"
Giang Trung Du mặc dù không có gặp qua Cốc đại sư, nhưng hơn nửa đêm, còn có thể một ngụm kêu lên tên của ông ta, ngoại trừ đã sớm ước định Cốc đại sư, chắc chắn không có người khác.
Cho nên, thân phận của người này không cần nói cũng biết.
Cốc đại sư cười ha ha, rất là hài lòng đối với Giang Trung Du xưng hô.
"Đứng lên đi!"
" Trình Thương Sinh dám giết sư đệ ta, lần này ta luyện hắn thành thây khô, vĩnh thế không thể vươn mình!"
Đương nhiên, Cốc đại sư lần này tới, cũng không phải là vẻn vẹn vì sư đệ báo thù. Giống bọn họ loại người này, chết người này không chết bần đạo, sư đệ chết thì sư phụ nhận thêm một cái là được.
mục đích chân chính Cốc đại sư rời núi, muốn nhân cơ hội nhất thống Lĩnh Nam. Lợi dụng thế lực thế tục, vơ vét tài nguyên tu luyện cho bọn hắn.
"Cốc đại sư, bây giờ quá muộn, ta an bài ngài nghỉ ngơi trước!" Giang Trung Du khom người, vô cùng khiêm nhường nói.
Vừa rồi một màn bước trên mây mà đến kia, thật sự là quá rung động!
những người bình thường Giang Trung Du này, trực tiếp coi Cốc đại sư là thần minh!
Đương nhiên, đây cũng chính là hiệu quả Cốc đại sư muốn, cũng không uổng công ông ta hao phí nhiều tu vi như vậy.
Hà Tây, một cỗ xe thương vụ màu đen lao vụt dừng ở bên cạnh Nguyệt Nha hồ.
Hàn Quốc Mạnh và Y Linh từ trên xe bước xuống, sau lưng, còn đi theo một lão nhân còng lưng.
"Cậu, chúng ta theo dõi người khác, có phải không tốt lắm hay không?" Y Linh có chút bất mãn kháng nghị.
Hàn Quốc Mạnh cưng chiều liếc cô ta một cái: "Nếu như không theo dõi, hỏi nhóc con kia ở nơi nào, cháu sẽ nói cho ta biết ư?"
Y Linh mặt đỏ lên, đáp án là, chắc chắn sẽ không.
"Cậu, cháu đã nói rồi, chúng ta thật sự chỉ là bạn học, cậu nhất định phải gặp hắn làm gì?" Y Linh mặt ửng hồng nói.
Cô ta mặc dù rất hiếu kìđối với Trình Kiêu, cũng có hảo cảm, nhưng thật không có loại tình cảm kia giữa nam nữ.
Bây giờ bị Hàn Quốc Mạnh làm như thế, Y Linh ngược lại nhiều thêm tia tình cảm kỳ lạ đối với Trình Kiêu.
"Cháu yên tâm đi, ta chỉ là gặp cậu ta một chút, xem nhân phẩm cậu ta như thế nào, sẽ không làm khó cậu ta!"
"Vậy cậu phải nói chuyện giữ lời!" Y Linh nói.
"Nhìn cháu khẩn trương kìa, còn nói các cháu chỉ là bạn học phổ thông, nếu như chỉ làbạn học phổ thông, cần khẩn trương như vậy sao?" Hàn Quốc Mạnh cảm thấy mình phòng ngừa chu đáo là đúng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.