Triệu Cương thực sự không thể nào hiểu được, bởi vì tất cả tài sản nhà hắn cộng lại, cũng chỉ nhiều hơn 150 tỷ một chút thôi.
Lưu Tào Khang ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng nói: "Có lẽ anh ta chỉ là muốn tỏ ra vẻ khát vọng mãnh liệt đối với chiếc nhẫn, sau đó liền đợi Vân Kim Thoa đưa chiếc nhẫn cho hắn ta. Dù sao chiếc nhẫn kia vốn là của Lôi Nữ Vương, Vân Kim Thoa tự nhiên có thể làm chủ."
"Cậu Lưu phân tích rất đúng, thằng nhãi này hẳn là muốn chơi trò xiếc tay không bắt sói."
Lý Ngôn bỗng nhiên âm trầm cười một tiếng: "Hừ hừ, muốn Vân Kim Thoa đem đồ vật đưa cho hắn, nằm mơ đi thôi!"
Trong lòng Lý Ngôn, tựa hồ đã quyết định cày bẫy hãm hại Trình Kiêu.
Có điều, luôn có người không thiếu tiền.
Không phải sao, chẳng bao lâu có người hô lên giá cả còn không hợp thói thường so với Trình Kiêu.
"180 tỷ!"
Đây là một phụ nữ, nhìn liền trông rất cao quý, hẳn là một phú bà.
Trình Kiêu không chút do dự, giơ lên bảng hiệu lần nữa: "300 tỷ!"
Xời!
Toàn trường tĩnh mịch!
Âm thanh hít hơi vang lên.
Mọi người đã không biết nên nói Trình Kiêu thế nào.
Nếu như anh ta không phải bại gia, thì nhất định là phải có được chiếc nhẫn kia.
Phú bà trung niên kia sắc mặt tái đi, nắm chặt lại nắm đấm, còn muốn tiếp tục tăng giá, nhưng 300 tỷ, thực sự không có cách nào tăng thêm.
Coi như chiếc nhẫn kia chắc chắn được xác định là pháp khí, trừ phi là có thể kéo dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-dung-la-tien-ton/476361/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.