Trình Kiêu để tư liệu qua một bên, nhìn về phía Ninh Cát Sơn. 
"Tôi phải nhìn thấy bệnh nhân thì mới biết được." 
"Được, tôi dẫn cậu đi." 
Ninh Cát Sơn đứng lên đi ra ngoài. 
"Khoan đã, tôi đi cùng hai người!" Vương Nguyên Bồi bỗng nhiên đứng lên. 
"Ông Vương, tôi cũng đi!" Tôn Đại Hải đi tới. 
"Chúng ta cũng đi xem đi!" Lại có thêm mấy vị chuyên gia tóc bạc đứng lên. 
Ninh Cát Sơn đưa mắt nhìn mọi người, biết bọn họ lo lắng nên nói: "Vậy thì chúng ta cùng đi!" 
Chờ Ninh Cát Sơn dẫn đám người Trình Kiêu rời đi, những người còn lại bắt đầu nghị luận. 
"Hừ, chúng ta nhiều chuyên gia như vậy cũng không nhìn ra được, tôi không tin một thằng oắt con chưa ráo máu đầu như nó có thể nhìn ra!" 
"Ha hả, phô trương thanh thế mà thôi, không cần để ý nhiều làm gì!" 
Mọi người thay phiên châm chọc khiêu khích sau lưng Trình Kiêu. 
Trình Kiêu theo đám người Ninh Cát Sơn đi tới một gian phòng bệnh đơn lẻ. 
Trên cái giường trắng noãn có một người phụ nữ đang nằm, gương mặt bà ấy không có chút huyết sắc nào, trắng bệch giống hệt ga giường. 
Thoạt nhìn người phụ nữ này rất già nua, chỉ nhìn vẻ bề ngoài một cách đơn thuần thì đoán chừng khoảng sáu mươi tuổi. 
Trong phòng bệnh còn có một nam hai nữ. Cậu bé trai là nhỏ tuổi nhất, chắc cũng chỉ mười hai mười ba tuổi, một cô bé khác lớn hơn một chút, tầm mười sáu mười bảy. 
Cô con gái lớn nhất mặc váy dài không tay màu đỏ, đeo kính râm lớn, mái tóc dài, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-dung-la-tien-ton/476298/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.