"Cái gì?", Hàn Thành Sơn bỗng chốc ngẩn ngơ, há to miệng, nụ cười trên mặt cũng cứng lại, ý của Vương Bồi Thành là... Vương Bồi Thành lắc đầu, nói: "Đây không phải bút tích thật của thầy Nhan, là giả". Ầm! Hàn Thành Sơn như bị sét đánh, sắc mặt thoáng cái tái nhợt. Lúc nãy Đinh Dũng nói chữ này là giả, ông ta định tát cho Đinh Dũng hai cái, cảm thấy Đinh Dũng đang nói linh tinh. Nhưng giờ, đến cả Vương Bồi Thành cũng nói như vậy, dù ông ta có ngốc cỡ nào thì cũng phải hiểu, mình bị Tôn Đại Phúc lừa rồi! "Tôn Đại Phúc, ông là đồ gian thương, trả tôi năm triệu!", Hàn Thành Sơn giận run, cầm bức tranh giả trong tay định đi tìm Tôn Đại Phúc liều mạng. Đinh Dũng vội vàng ngăn lại: "Bố, bố đừng quá khích". Mua bán văn vật cổ, quan trọng là đôi bên tình nguyện, chỉ cần trả tiền rồi, ra khỏi cửa, thật hay giả cũng không liên quan gì đến người bán, mua trúng đồ giả, chỉ có thể trách mắt mình kém, không có bản lĩnh. Đừng nói Hàn Thành Sơn hôm nay chỉ lấy ra năm triệu, kể cả ông ta có lấy ra một trăm triệu, thì chỉ cần ra khỏi Tụ Bảo Các, một trăm triệu đó cũng không liên quan gì đến ông ta nữa. "Cậu Hàn, cậu làm gì thế? Đồ là do cậu xin tôi bán cho cậu, giờ bị lừa lại trách tôi, tưởng Tôn Đại Phúc tôi dễ bắt nạt à?", Tôn Đại Phúc nói rất cứng, lúc trước ông ta đã nói, ngành này vô cùng phức tạp, dù là anh em ruột với nhau cũng thường xuyên có tình trạng lừa đảo, chứ đừng nói đến mối quan hệ chỉ liên quan đến lợi ích như ông ta và Hàn Thành Sơn. "Ông... ông biết rõ chữ giả tại sao còn bán cho tôi?", Hàn Thành Sơn tức đến mức thở hổn hển, năm triệu, dù là ông ta thì cũng đau lòng. "Hừ! Hàn Thành Sơn! Chữ nếu là thật thì cậu có mua nổi với giá năm triệu không? Nói trắng ra, cậu cũng muốn chiếm hời từ Tôn Đại Phúc tôi, nhưng bản thân lại không có bản lĩnh thôi", Tôn Đại Phúc hừ lạnh một tiếng, nói, tranh chữ của Nhan Chân Khanh chân chính, giá thị trường khoảng bảy triệu, Hàn Thành Sơn không chịu động não thì trách ai được. Đinh Dũng thở dài, mặc dù anh không muốn thừa nhận, nhưng Tôn Đại Phúc nói có lý thật, Hàn Thành Sơn nếu không tham lam thì e là cũng sẽ không rơi vào kết cục này. Vương Bồi Thành đứng bên cạnh bặm môi, không nói gì cả, mặc dù ông ấy rất có uy tín trong ngành này, nhưng đứng trước việc mua bán đôi bên tình nguyện, thì uy tín của ông ấy căn bản chẳng có tác dụng gì, ông ấy nếu dựa vào đó để bắt nạt người khác, ép Tôn Đại Phúc trả tiền thì sẽ làm hỏng quy tắc của ngành. Quy tắc ngành, không phá được! "Ông... ông!", Hàn Thành Sơn chỉ Tôn Đại Phúc, tức đến mức không nói nên lời. "Bố, thôi, đừng giận nữa. Chẳng phải là một bức tranh chữ của Nhan Chân Khanh sao, về rồi con tìm cho bố cái tốt hơn", Đinh Dũng tiếp tục an ủi, dù sao cũng là bố vợ mình, Đinh Dũng cũng không thể trơ mắt nhìn Hàn Thành Sơn tức đến sinh bệnh. "Cậu nói cái gì?! Tranh chữ của thầy Nhan cậu muốn là có được sao?", Hàn Thành Sơn cảm giác tim mình đang chảy máu, tích lũy nửa đời của ông ta đều đổ vào đây hết rồi. Tôn Đại Phúc nói thế thì hơi quá rồi, ở con phố đồ cổ này, Tụ Bảo Các của Tôn Đại Phúc, rõ ràng là cửa hàng tốt nhất, giá khởi điểm ít nhất cũng phải một trăm triệu, Tôn Đại Phúc có gan nói thật. Nhưng Tôn Đại Phúc đã nói thế thì mọi người cũng hiểu, tranh cổ trong tay Đinh Dũng, chín mươi chín phần trăm là hàng giả rồi, nếu không, Tôn Đại Phúc sao dám to mồm thế chứ. "Ông chủ Tôn nói đùa rồi, thế này đi, nếu đồ trong tay tôi là tranh chữ của thầy Vương thật, tôi cũng không cần cửa hàng của ông chủ Tôn, chỉ muốn ông chủ Tôn trả lại năm triệu kia cho bố tôi là được", Đinh Dũng nheo mắt, cười nói. "Thế nếu không phải thì sao?", Tôn Đại Phúc cũng nheo mắt, thằng ở rể nhà họ Hàn này có tự tin thật hay là đầu óc không bình thường? Tôn Đại Phúc nghiêng về vế sau nhiều hơn. "Nếu không phải, tôi sẽ cho thêm ông chủ Tôn năm triệu!", Đinh Dũng cũng rất lớn lối, người hóng hớt xung quanh đột nhiên hưng phấn hẳn, không ngờ, chỉ ra ngoài dạo phố thôi mà lại thấy màn cá cược đỉnh cao thế này. "Cậu điên rồi? Cậu lấy đâu ra năm triệu?", Hàn Thành Sơn tức đến mức phồng mang trợn mắt, thằng con rể không có tiền đồ này của mình bị mấy câu của người ta khích bác, đã mắc câu rồi, lấy một thứ đồ rách nát cá cược với người ta, tiền cược còn là năm triệu, Hàn Thành Sơn cảm giác mình sắp tức đến mức nhồi máu cơ tim luôn rồi. Đinh Dũng không để ý Hàn Thành Sơn, chỉ nhìn Tôn Đại Phúc một cái, khiêu khích nói: "Ông chủ Tôn, ông dám không?". "Ha, ha, có gì mà không dám!", Tôn Đại Phúc đẩy kính lão, trong lòng đã cười như được mùa, hôm nay đúng là ngày may mắn của mình, có đồ ngu ngốc Hàn Thành Sơn tặng cho ông ta năm triệu trước, sau đó lại có thằng con rể của Hàn Thành Sơn, còn ngu ngốc hơn, cũng muốn tặng cho ông ta năm triệu, hai người này, không phải mấy đứa phá gia chi tử kiếp trước chuyển kiếp chứ, Tôn Đại Phúc vui vẻ nghĩ. "Vậy được, vậy phiền mọi người làm chứng", Đinh Dũng chắp tay với mọi người xung quanh. "Được! Được! Mau bắt đầu đi". "Tôi cũng muốn xem bút tích của thầy Vương trông thế nào". "Cậu cái đồ không ra gì, có phải có thù với nhà họ Hàn của tôi không?!", Hàn Thành Sơn đau đớn nói, hôm nay ông ta bị lừa mất năm triệu, nếu Đinh Dũng sau đó cũng lại bị lừa năm triệu, thì nhà họ Hàn chắc chắn sẽ là trò cười cho cả cái Kim Châu này. "Thành Sơn, sao không tin anh bạn nhỏ một lần?", Vương Bồi Thành cau mày nói, thực ra ông ấy nhìn cách đối nhân xử thế của Đinh Dũng, không giống như kiểu người thích chém gió, Đinh Dũng dám nói vậy thì hẳn là đã chắc chắn. "Nhưng ông Vương...", Hàn Thành Sơn còn định nói gì, nhưng thấy ánh mắt không vui của Vương Bồi Thành thì bỗng ngậm miệng. Đinh Dũng đưa tranh cổ ra, mở ra cho mọi người xem.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]