Bút tích thật của Nhan Chân Khanh thì nét chữ đầy đặn, ngay ngắn, phóng khoáng, khiến người nhìn có cảm giác choáng ngợp như tráng sĩ tay giơ nắm đấm uy nghiêm.
Bức tranh này, tuy rằng bút tích cũng rất phóng khoáng, đầy đặn nhưng chỉ mô phỏng được hình thức bên ngoài của Nhan Chân Khanh, về cái hồn tranh đích thực thì còn kém xa.
Đồ giả thế này, cùng lắm cũng chỉ đáng hai trăm nghìn.
“Bố, bút tích của thầy Nhan hình như hơi có vấn đề”, Đinh Dũng đương nhiên không thể trơ mắt nhìn Hàn Thành Sơn bị lừa, vì thế chỉ có thể nhắc khéo.
Ai ngờ vừa nói xong, Tôn Đại Phúc còn chưa nói gì, Hàn Thành Sơn đã nổi giận: “Nói linh tinh! Đây là bút tích thật của thầy Nhan, đồ vô dụng như cậu thì biết cái gì!”.
Vốn Tôn Đại Phúc đang lo sợ vì lời nói của Đinh Dũng, nhưng nhìn thấy phản ứng của Hàn Thành Sơn, ông ta như mở cờ trong bụng.
Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu. Có đồng đội như Hàn Thành Sơn, cho dù Đinh Dũng có phát hiện ra cái gì ông ta cũng chẳng cần lo.
Đinh Dũng im bặt, dù gì mình cũng là con rể của Hàn Thành Sơn, nhưng bây giờ Hàn Thành Sơn lại tin người ngoài chứ không tin mình.
“Bố, bức tranh chữ này của Nhan Chân Khanh là thật hay giả, bố cứ nhìn bút tích…”.
“Cậu câm miệng cho tôi!”, Đinh Dũng còn đang định khuyên, nhưng Hàn Thành Sơn không nghe, ngắt lời anh nói: “Cậu có tài cán gì mà tôi không biết? Ở rể nhà tôi một năm, ngay cả một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-truong-sinh/1193751/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.