“Cách duy nhất trong lúc này, chính là hy sinh một người. Để đi ngăn chặn lão ma Diệp, mới có thể để cho bốn vị tiên đế và hai vị lão tổ có thời gian để rút lui, mọi người phải đánh bại Diệp Thiên.” Ngạo Thiên tiên đế nói, sau đó giơ ngón tay lên: “Có thấy không, pháp bảo hộ thể của Nguyên Cát lão tổ đã muốn nổ tung, nếu như trúng một chiêu của Diệp Thiên, Nguyên Cát lão tổ sẽ bị thương, đến lúc đó thì năm đánh một thì càng thêm khó khăn, và việc đánh bại chỉ còn là vấn đề về thời gian.”
Thái Hòa tiên đế và Hạo Thiên tiên đế cùng nhau gật đầu.
Lúc này, Thái Hòa tiên đế đột nhiên quay đầu nhìn về phía lão tổ Thiên Cực, phục tùng mệnh lệnh nói: “Ông hãy đi ngăn chặn lão ma Diệp, hy sinh ông để cứu bốn vị tiên đế và hai vị lão tổ, là ông vô cùng vinh quang, đi nhanh đi.”
“Tôi sao?”
Lão tổ Thiên Cực muốn chửi má nó.
Ma túy ông, các người như thế nào lại không đi chịu chết, lại phải để cho tôi đi chịu chết!
“Đúng! Thì ông đi!” Ngạo Thiên tiên đế tức giận nói: “Nếu không phải năm đó là ông cứu lão ma Diệp, thì hắn sớm bị Minh Thiên tiên đế giết chết, bây giờ sẽ có thương vong lớn như vậy sao”
“Cho nên, ông nhất định phải chuộc lại tội lỗi của năm đó, nếu ông không đi. Chúng tôi liền làm thịt ông!”
“Nhanh đi!” Hạo Thiên tiên đế và ba vị lão tổ đang bi thương khác thúc giục.
Lão tổ Thiên Cực khóc không ra nước mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046874/chuong-1211.html