Chương trước
Chương sau

Khi những lời này vừa vang lên, bọn người tiên đế và lão tổ quay người nhìn lại, nhìn thấy Diệp Thiên đang cầm vạn hồn huyết ẩm kiếm lao đến chỗ của bọn họ nhanh chóng, làm cho một đám người bọn họ sợ đến mức run rẩy dữ dội, sắc mặt thay đổi dữ dội.
Đáng lẽ đối phó với lão ma Diệp, không phải là mười tiên tôn Đại Viên Mãn, muốn trấn áp cũng không dễ dàng.
Trong số đó, có mười ba tiên tôn đại viên mãn, nhưng đã bị thương hết một nửa, chỉ còn sáu người là không bị thương, lúc này thì làm sao có thể trấn áp lão ma Diệp?
“Nhanh! Thái Huyền, Đạo Quang, Minh Thiên, Hồng Quang, Đạo Càn, Nguyên Cát, sáu người các ngươi mau ngăn lão ma Diệp. Để cho chúng ta tranh thủ thời gian để rút lui!” Ngạo Thiên tiên đế hô to.

Lúc này chỉ có sáu người này là không bị thương, cũng chỉ có thể để cho bọn họ cản ở phía sau, lúc này mới có thể bảo đảm an toàn cho những người bị thương, nếu không có ai cản ở phía sau, tùy ý để cho lão ma Diệp tiến tới đây, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
“Sáu người kéo như thế nào? Kéo không được!” Đạo Quang tiên đế khóc không ra nước mắt, trong lòng thầm mắng con mẹ nó, thật ra ngươi chỉ nghĩ đến xinh đẹp, các người chạy, chúng tôi phải làm sao bây giờ?
“Đúng vậy, không có cách nào kéo!” Hồng Quang tiên đế cũng không muốn làm chuyện vô ơn như vậy, lỡ như mà có chút sơ xuất, để cho lão ma Diệp làm thịt, đó chẳng phải là mệt lớn sao?
Thái Huyền tiên đế và Minh Thiên tiên đế, cũng nghĩ không có nghĩ sẽ làm chuyện đi ra phía sau ngăn cản, cảm giác rất nguy hiểm!
Nhìn bọn họ liều mạng chạy về phía trước, không có ai nguyện ý cảm ở phía sau, Diệp Thiên mừng rỡ, đây là một cơ hội tốt, nếu không nhân cơ hội giết bọn họ, còn đợi đến khi nào?
Nghĩ vậy, Diệp Thiên tiến hành tiên pháp, giơ cao vạn hồn huyết ẩm kiếm lên, thừa dịp bọn họ chưa chuẩn bị tốt, một kiếm vút lên trời cao mà chém xuống.
Xoẹt!
Ánh sáng rực rỡ của thanh kiếm xé toạc khoảng không, chém về phía của đám cảnh viên mãn, tiên tôn bị thương nên chạy chậm.
Hự!
Một kiếm xẹt qua, xé rách ba tiên tôn cảnh viên mãn, sau đó Diệp Thiên lại đập ra một cái vang trời khác.
Oanh!
Ba tiên tôn cảnh viên mãn bị xé rách trong nháy mắt liền bị nổ tung. Quyeenf ảnh to lớn tiếp tục đẩy mạnh về phía trước, nhưng không đợi quyền ảnh hướng về phía bốn mươi tiên tôn cảnh viên mãn, thì bị Thái Huyền tiên đế quay đầu lại dùng thái quyền kiếm xông thẳng vào quyền ảnh.
Thế nhưng, Thái Huyền tiên đế cũng không dám dừng lại cản ở phía sau, sau khi xông thẳng vào quyền ảnh ông ta tiếp tục chạy trốn về phía trước, ông ta có thể ngăn chặn thì sẽ ngăn chặn một chút, không kịp thì sẽ không quản, liền như thế mà chạy, nếu không người chết chính là ông ta.
“Ngay lập tức ba viên mãn bậc cao thủ sẽ chết, sáu người các ngươi nhanh đi cản người ở phía sau, nếu không cản ở phía sau, thì sẽ có càng nhiều cao thủ sẽ bị giết, thậm chí quả nhân và Thái Huyền tiên đế, Hạo Thiên tiên đế sẽ có thể bị giết các người có biết hay không!” Ngạo Thiên tiên đế lại hét lên.
Nhưng mà, bốn vị tiên đế và hai vị lão tổ, vẫn như cũ không có quyết tâm, cảm thấy làm như thế thì rất nguy hiểm!
Thừa dịp lúc bọn họ do dự, Diệp Thiên gọi ra Thôn Phệ Tinh Không, miệng hồ lô nhắm ngay hướng của bọn họ chạy trốn, nó đột nhiên lớn hơn, một cổ lực hút điên cuồng, nhất thời bao phủ hướng của bọn họ.
“A!”
Những tiên tôn cảnh viên mãn bị thương mà chạy chậm, bị lực hút ngăn chặn, giống như đi ngược dòng nước, không tiến thì lui.
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
Bọn họ hoảng sợ la hét.
“Mẹ ôi!”
Thái Huyền tiên đế không muốn dừng lại cản lại ở phía sau. Nhưng nhiều tiên tôn viễn mãn bậc cao như vậy nếu như bị diệt, với tổn thất của bảy môn phái có thể là rất lớn, hơn nữa lại có viên mãn cấp tiên tôn, sáu người trong số họ là người của Thiên Đạo Giáo là trưởng lão hoặc vương gia, trơ mắt đứng nhìn chuyện này đang xảy ra, ông ta cảm thấy không ngừng xuống dưới cứu bọn họ là không được.
Minh Thiên tiên đế và Hồng Quang tiên đế còn có Đạo Quang tiên đế, nghe thấy những tiếng cầu cứu này cũng dừng lại, lúc này bên trong có Đại Tiên Tôn, cũng có giáo đình cao cấp.
“Những ai không bị thương, mau đi theo quả nhân cứu người, anh Ngạo Thiên, anh mau lấy Ngạo Thiên kiếm ra sử dụng, tìm người đến làm tiêu hao tu vi tới ngự kiếm, chờ chúng tôi đi rồi thì các người cầm theo ngự kiếm rời đi, trong lúc đó có thể giúp chúng tôi đêm miệng hồ lô chặn lại, phòng ngừa người của mình bị hút vào trong.” Thái Huyền tiên đế hô lên, sau đó vung bàn tay to lên: “Cùng quả nhân đi qua đó giết!”
Bốn vị tiên đế và hai vị lão tổ, đều cắn răng mà lên, cầm kiếm hướng về phía của Diệp Thiên mà đánh.
Ngạo Thiên tiên đế và Hạo Thiên tiên đế, cùng với bốn vị lão tổ bị thương, mặc dù trên người có thương tích, ảnh hưởng đến sự khai triển của tu vi, nhưng dù sao cũng đều là Đại Tiên Tôn, dù bị thương nhưng cũng rất lợi hại, lúc này đều thi triển tiên pháp đi ngăn chặn miệng hồ lô của Thôn Phệ Tinh Không.
Mà lúc này, Diệp Thiên thừa dịp lúc bọn Thái Huyền tiên đế còn chưa tiến đến gần, bật người cầm kiếm đi qua giết, đối với những viên mãn cấp tiên tôn điên cuồng chém. Ít nhất đã có mười Đại Tiên Tôn bị chém chết.
“Lão ma Diệp chết tiệt!”
Nhìn thấy một đám viên mãn cấp tiên tôn bị giết chết, Thái Huyền tiên đế chờ vài vị tiên đế, đều đỏ mắt có thể chảy ra máu, đều động thủ, phát động hướng về phía của Diệp Thiên mà tấn công.
Rầm rầm oanh!
Sáu đánh một, hư không chiến đấu thành một đoàn, có hư không nổ tung, trời đất run chuyển, cứ việc một đôi sáu Diệp Thiên chiếm ưu thế, nhưng trong lúc nhất thời cũng rất khó để đánh tan phòng tuyến của bọn họ.
“Đi lên! Mau lên đây!”
Ngạo Thiên tiên đế thúc giục đám người viên mãn cấp tiên tôn lên phi kiếm.
Rất nhanh, hơn ba mươi viên mãn cấp tiên tôn toàn bộ lên phi kiếm.
“Các người hãy mau nghĩ ra biện pháp để tạm thời đánh đuổi lão ma Diệp, rồi sau đó lên phi kiếm. Cùng nhau rút lui khỏi đây!” Ngạo Thiên tiên đế lại hô lên.
Đám người Thái Huyền tiên đế khóc không ra nước mắt.
“Có thể ngăn cản lão ma Diệp thì có thể, như thế nào lại có thể đánh đuổi hắn!” Đạo Quang tiên đế trả lời lại, tình trạng bây giờ của bọn họ là bị bao vây áp chế, rõ ràng là không thể đánh lại Diệp Thiên, muốn đánh hắn lui đi, điều này rất khó, rất khó!
Lúc này là thời cơ tốt, Diệp Thiên chắc cũng sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, cho nên điều này cũng thật là liều mạng. thiên địa bảo giám và hỗn độn di âm cũng đều đã dùng đến, toàn bộ không góc chết đều tiến công vào bốn vị tiên đế và hai vị lão tổ, căn bản không có cơ hội để cho bọn họ có cơ hội rút lui khỏi đây.
Tất nhiên, bọn họ nghĩ có thể rút lui lên phi kiếm, nhưng không thể đem Diệp Thiên đánh đuổi được, bọn họ rút lui lên phi kiếm, Diệp Thiên cũng trên phi kiếm, toàn bộ đều bận rộn.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Người ở trên phi kiếm, tất cả đều rất sốt ruột.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.