Chương trước
Chương sau

"Không sai."
Diệp Thiên gật đầu, thần niệm vừa động, vô thượng mãn cấp thần binh của Ngô Huyền Chung đã chạy đến tay hắn, hắn một bên đoan trang, một bên thản nhiên nói: "Ngay tại hôm nay, vừa mới đạt đến đại viên mãn.”
Cơ thể già nua của Ngô Huyền Chung run lên, ông ta kinh hãi thở ra:
"Cậu quả thực chính là ma quỷ!"
Bảy mươi năm trước, Diệp Bắc Minh hắn giả vờ là người áo đen, lúc giết nhà họ Ngô, cũng chỉ là thực lực Thái Hư Cảnh viên mãn hậu kỳ. Thứ mà Diệp Bắc Minh hắn tu luyện chính là đại đạo hóa quyết, một tu sĩ có thể vượt qua đến một thời kỳ cao hơn.
Cho nên, thời điểm kia, tu vi của Diệp Bắc Minh hắn, bình thường mà nói là Thái Hư Cảnh viên mãn trung kỳ.
Tuy nhiên, chỉ sau bảy mươi năm, hắn đã đi từ Viên mãn trung kỳ vào Đại Viên Mãn, chuyện này thực sự không thể tin được!
Phải biết rằng, từ Viên mãn trung kỳ vào Hậu kỳ có một bình cảnh, đó là chưa kể tu luyện từ Trung kỳ đến Hậu kỳ phải mất bao nhiêu thời gian. Chỉ là bình cảnh giữa Trung kỳ và Hậu kỳ, có một số người dù tu luyện cùng cực tới bảy trăm ngàn năm cũng không chắc đã có thể đột phá được.
Huống chi Hậu kỳ vào Đại Viên Mãn còn có một cái bình cảnh.
Bảy mươi năm đột phá hai cái bình cảnh, hơn nữa còn là bình cảnh của Thái Hư Cảnh, nhìn chung thì lịch sử tu vi triệu năm của Tử Vi Tinh, cũng không có ghi chép trái đạo trời(*) nào như vậy chứ?
"Ngươi nói quả thật không sai. Ta đây chính là ma quỷ đấy!"
Vừa dứt lời, Diệp Thiên bất ngờ quay người lại, tay trái hắn giơ ra một móng vuốt đại bàng, lực hút kinh khủng, cả hai bảo vật ma pháp cấp tám trong cơ thể chủ nhà họ Ngô đều dính vào tay hắn, rồi sau đó chém xuống một kiếm.
Rầm!
Một kiếm chém thành hai nửa.
Sau đó hắn kéo tay áo ra, một cơn lốc xoáy cắn nuốt chủ nhà họ Ngô, xé nát thần hồn của chủ nhà họ Ngô rồi phá thịt nát thành từng mảnh vụn nhỏ.
Chỉ còn lại một chiếc nhẫn không gian, bị Diệp Thiên hấp thu vào tay, sau đó ném vào nhẫn không gian.
Sau đó, hàng trăm pháp bảo thần binh tối cao giấu trong bảo khố đều bị Diệp Thiên thu vào trong nhẫn không gian.
Có thể cho Chu Kình Thiên và các tiên tôn khác mượn trọng lượng.
"Lão ma Diệp, không, Bắc Minh Tiên đế, tha cho ta, tha cho ta đi mà!"
Ngô Huyền Chung đau khổ cầu xin.
"Không đời nào."
Diệp Thiên lắc đầu: "Ngươi thay lão chó Minh Thiên, lấy yêu linh bổn tọa đem đi luyện chế ma khí, cũng biết thân phận của bổn tọa, ngươi cảm thấy bổn tọa còn có thể để ngươi sống được sao?"
Lời vừa nói ra, Ngô Huyền Chung lập tức vô cùng đau khổ.
Người cũng không phải là ta giết, là người của Minh Thiên Giáo giết, bọn họ mang đến cho ta luyện pháp bảo, ta chỉ giúp bọn họ luyện thôi, hơn nữa luyện pháp bảo, cũng không hại tính mạng bọn họ mà. Vậy giết ta làm gì?
Ông ta chỉ cảm thấy rằng khi mọi người đang ngồi trong nhà thì tai họa từ trên trời giáng xuống.
Lúc này, Diệp Thiên cầm móng vuốt hình đại bàng ấn vào đầu Ngô Huyền Chung, sau mấy tiếng la hét thảm thiết, Ngô Huyền Chung bất tỉnh.
Diệp Thiên tạm thời không giết ông ta, phải bắt ông ta đi đã rồi lại giết, sau đó mượn thân thể Ngô Huyền Chung để Chu Kình Thiên hoàn hồn vào.
Hiện tại không thể hoàn hồn, để tránh bị người của Minh Thiên Giáo nhìn ra, sẽ hoài nghi là Diệp Bắc Minh hắn đến cứu thủ hạ, giúp thủ hạ hoàn hồn.
Tạm thời hắn không thể để lộ thân phận, một khi thân phận đã bị bại lộ thì bảy giáo phái sẽ đình chiến, đối với hắn sẽ không lợi gì.
Vì thế, hắn tháo nhẫn không gian của Ngô Huyền Chung ra, quét thần niệm vào trong, có rất nhiều tài liệu cao cấp chế tạo pháp bảo thần binh, còn có hơn một chục pháp bảo thần binh cấp tám.
"Không tồi, không tồi, chuyến thu hoạch này tương đối phong phú, có thể mang về nâng cấp trang bị của tụi thuộc hạ tốt lên một chút."
Diệp Thiên lộ ra vẻ mặt hài lòng.
"Còn có thể dùng những tài liệu này, ở trong Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm thêm một ít cây cột với dây xích, đi giam cầm trăm thần hồn của tiên tôn đã bắt trước đó."
Trong lòng hắn nghĩ.
Sở dĩ vẫn không giam cầm thần hồn của tiên tôn trong tinh thần hồn của Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm, chính là bởi vì lúc trước Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm vốn dùng để trói thần hồn của tiên vương, cho nên chất lượng của các loại xích không tốt lắm, nếu tu vi của tiên tôn thấp thì còn có thể miễn cưỡng vây khốn. Tu vi cao sẽ phá vỡ dây xích.
Một khi dây xích bị cắt đứt sẽ giết hết tiên vương ở bên trong, uy lực của Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm cũng sẽ vì vậy mà giảm bớt.
Cho nên vì lý do an toàn, hắn vẫn không giam cầm thần hồn tiên tôn vào trong Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm, hiện tại đã lấy được tài liệu tốt, có thể mất chút thời gian đi giam cầm một chút
Cất đồ đạc vào, Diệp Thiên một tay xách Ngô Huyền Chung như xách gà, còn một tay kia cầm thanh thần binh Thiên phạt kiếm do Ngô Huyền Chung chế tạo, xua đi pháp trận đáng ghét rồi nhảy đi.
Uỳnh!
Bên trong Tàng bảo các phát nổ ầm ầm.
Trong chốc lát, nhà họ Ngô sôi sùng sục.
"Trời ơi! Tại sao người áo đen lại chạy tới nhà họ Ngô chứ!"
"Lão tổ bị Người áo đen đả thương sau đó bắt mất rồi, mau gọi Minh Thiên Giáo tới cứu đi!"
"Chết tiệt! Từ khi nào mà người áo đen đã trà trộn vào nhà họ Ngô vậy!"
"..."
Đương lúc người của nhà họ Ngô đang hoảng sợ, Diệp Thiên đã tế xuất một pháp thân, đạp xuống một cước.
Uỳnh!
Một tiếng nổ rung trời, toàn bộ nhà họ Ngô, bao gồm nhiều ngôi nhà xung quanh, tan tành trong tích tắc, không biết có bao nhiêu trăm triệu người đã tan nát thành một bể máu.
Sau đó, cả thành đều sôi sục.
"Người áo đen đến đấy! Người áo đen chạy tới thành Minh Thiên rồi!"
"Con mẹ nó. Gã người áo đen đã biến mất hơn bảy mươi năm rồi, sao bây giờ lại ra tay làm loạn chứ!"
"Nhà họ Ngô bị diệt rồi! Bảy mươi năm trước Người áo đen không diệt nhà họ Ngô thành công, hôm nay nhà họ Ngô bị Người áo đen diệt chết ở ngay dưới mí mắt Minh Thiên Giáo!"
"Người áo đen này chắc chắn không phải là Người áo đen năm đó làm loạn nhà họ Ngô, có thể tiêu diệt nhà họ Ngô ngay dưới mí mắt Minh Thiên Giáo. Thực lực đúng là vượt xa Người áo đen năm đó!"
"..."
Dưới tiếng thảo luận dồn dập, Diệp Thiên xuyên thủng bầu trời phía trên thành Minh Thiên giống như một thiên thạch màu đen.
Nhưng chẳng được bao lâu, có một tiếng hét giận dữ cao vút vang lên.
"Chết tiệt! Người áo đen, ngươi lại chạy tới làm loạn, trẫm hôm nay không làm thịt ngươi không được!"
Vang lên cùng với âm thanh này, chỉ thấy hộ giáo đại trận của Minh Thiên Giáo mở ra một cánh cửa lớn, Ngạo Thiên Tiên đế cùng với không ít cao tăng của Minh Thiên Giáo bắn ra, đuổi theo hướng Diệp Thiên rời đi.
"Giết người áo đen đi!"
"Giết chết tên người áo đen đi!"
"Giết người áo đen!"
Hàng trăm tỷ người trên toàn thành đang phẫn nộ hò hét.
Diệp Thiên vừa rút ra khỏi ngoài thành, nghe thấy thanh âm muốn giết hắn ùn ùn kéo tới. Hắn ngay lập tức dừng lại, thả ra một phần đốt thiên quyết, hướng về phía thành Minh Thiên mà đốt.
Trong khoảnh khắc, thành Minh Thiên bị bao phủ ở trong biển lửa.
"Á!"
Ban đầu vốn là những âm thanh oán giận, giờ phút này lại hóa thành những tiếng kêu thảm thiết thê lương.
"Đáng hận! Thật đáng hận!"
Minh Thiên Tiên đế giận đến sôi lên, hô to: "Các ngươi mau dập lửa đi!"
Dứt lời, ông ta tế xuất toàn cấp thần binh Minh Thiên Kiếm, chém về phía hướng rút lui của Diệp Thiên.
Cái gai này!
Một luồng khí kiếm chói lọi, giống như một dải cầu vồng dài xuyên qua mặt trời, xé toạc khoảng không.
Diệp Thiên cũng nhíu mày, lập tức thở ra một hơi, đột ngột xoay người.
Uỳnh!
Kiếm khí có thể xé nát trời đất, đánh nát tầng phòng ngự vững chắc trên cơ thể Diệp Thiên, từng tầng phòng ngự bị kích thích, kiếm khí bị đánh đến bắn lên, dựng đứng như một cái xác cứng đờ.
Còn Diệp Thiên, đứng trên không trung, bất động như núi.
Giây tiếp theo!
Sẵn kiếm trong tay hắn bắn ra, một đạo kiếm khí rực rỡ xẹt trên hư không, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đánh vào kiếm khí bị bắn lên của Minh Thiên Tiên đế.
Ầm ầm!
Hai thanh kiếm khí va chạm đến nổ tung, trời đất chấn động từng trận rung chuyển.
"Ừ?"
Thấy vậy, Minh Thiên Tiên đế nhíu mày, như không thể tưởng tượng nổi nói: "Ngươi không phải như bảy mươi năm trước, gã người áo đen giết vào nhà họ Ngô kia, cũng không phải là người áo đen sau đó bất chấp cứu người áo đen, rốt cuộc ngươi là ai?"
"Thái Huyền hay là Ngạo Thiên?"
"Ngươi bắt Ngô Huyền Chung là có mục đích gì?"
Diệp Thiên cười ha hả, nói: "Ngươi không cần quan tâm ta là ai, ngươi chỉ cần biết ngươi không thể bắt được ta, về phần ta bắt được Ngô Huyền Chung, đương nhiên là không muốn ông ta luyện khí cho ngươi."
"Hahaha!"
Minh Thiên Tiên đế cực kỳ giận dữ cười khẩy: "Trẫm không tin không bắt được ngươi!"
Dứt lời. Ông ta từ một hóa thành ba, cả nguyên thân và pháp tướng đều hiện ra.
Ngay sau đó, thần niệm của ông ta khẽ động, hai kiện vô thượng mãn cấp pháp bảo từ trong nhẫn không gian của ông ta bay ra, Nguyên Thần cầm thần tiêu lệnh. Pháp tướng cầm chuông hồn vụn.
"Có bản lĩnh thì ngươi cũng hiện ra nguyên thân và pháp tướng đi chứ, để cho trẫm nhìn ngươi rốt cuộc là ai, nếu như không dám hiện ra thì ngươi nhất định sẽ bại trận!"
Nói xong, chân thân của ông ta nâng Minh Thiên Giáo xuất ra toàn lực chém về phía Diệp Thiên.
Cùng lúc đó, nguyên thần của ông ta thúc giục Thần Tiêu Lệnh, cả bầu trời sấm sét như mưa xối xả, có những đường to như cột trụ, từ chín tầng trời đổ xuống, đập về phía Diệp Thiên.
Pháp tướng của ông ta, cũng thúc giục phá vỡ chuông hồn vụn, tay giống như được cài đặt động cơ, nhanh chóng lung lay, bắt đầu rung lắc cùng với Chuông hồn vụn, một vòng năng lượng màu vàng như sóng siêu âm bao phủ lấy Diệp Thiên.
Kiếm Minh Thiên, Thần Tiêu Lệnh, Chuông hồ vụn, ba kiện vô thượng mãn cấp thần binh pháp bảo đều xuất hiện, có thể thấy được Minh Thiên Tiên đế không có chút dè dặt nào muốn đối phó với Người áo đen này.
Ông ta cho rằng, trừ khi người áo đen cũng xuất ra ba kiện pháp bảo thần binh, nếu tu vi không ngang nhau, ông ta sử dụng ba kiện pháp bảo thần binh, Người áo đen sử dụng một kiện thần binh, thì Người áo đen chắc chắn bại trận.
Cho dù Người áo đen đem tất cả pháp bảo cướp được của Ngô Huyền Chung, cộng thêm Thiên Phạt Kiếm, không tính là pháp bảo hộ thể thì nhiều nhất cũng chỉ có hai kiện đầy đủ pháp bảo thần binh, so với ông ta ít hơn một kiện, cũng đánh không lại.
Trừ khi người áo đen tế ra được thêm một kiện nữa, ngang hàng với ông ta thì mới tương xứng mà đánh được.
Nhưng mã cấp pháp bảo, không giống như các pháp bảo khác lan tràn ở đâu cũng có, chỉ cần Người áo đen lại xuất ra một kiện pháp bảo toàn cấp thuộc về riêng người áo đen hắn, như vậy có thể thông qua món pháp bảo mãn cấp đó, đi giám định thân phận người áo đen này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.