Chương trước
Chương sau

“Lão già, còn muốn đánh lén tôi.”
Diệp Thiên có thể cảm nhận được chiếc vòng này bị người ta động vào, trong lòng hắn không nhịn được thầm mắng.
Dựa vào tu vi và còn có khả năng chế tạo ra pháp bảo thần binh của hắn, hắn hoàn toàn có thể xóa bỏ bùa chú bí mật của Ngô Huyền Chung, nhưng hắn không vội vàng xóa bỏ, thay vào đó, hắn hỏi: “Ngô đạo hữu, tôi nghe chủ nhà họ Ngô nói, ông đang giúp Minh Thiên Tiên đế dùng mười nghìn thần hồn để chế nào một pháp bảo có cấp bậc cao nhất, có thật như vậy không?”
“Ha ha, đó là sự thật.”
Ngô Huyền Chung cũng không giấu giếm, bởi vì đó không phải là bí mật. Rất nhiều người biết về sao tử vi, vì vậy cũng không phải là chuyện không thể cho ai biết gì cả.
“Tiến độ chế tạo như thế nào rồi?” Diệp Thiên cười hỏi sau đó nói: “Nếu mà nhanh thì tôi sẽ trở lại lấy thạch Nữ Oa, đến đó mua về.”
“Ồ!”
Hai mắt Ngô Huyền Chung đều sáng lên: “Tinh thần ở chỗ của Diệp Huyền đạo hữu, có nhiều thạch nữ Oa như vậy sao?”
“Ha ha!” Diệp Thiên cười, sau đó nói: “Thực sự không dám giấu diếm, là tôi đã phát hiện ra một mỏ lớn mà không ai biết, tôi đã một mình độc hưởng.”
“Nhưng đã tiêu hao một chút thì thẻ bài lại trở thành bình cảnh, không biết chiếc thẻ này đã tồn tại hàng trăm nghìn năm, cho dù có nhiều đến đâu thì cũng không thể tiêu thụ hết. Vì thế nếu có là những thứ tốt để bán, tôi sẽ đào và mua nó.”
“Lời nói của đạo hữu đúng thật là.” Ngô Huyền Chương vốn dĩ là muốn tìm mỏ thạch Nữ Oa đó thông qua Diệp Thiên, nghĩ tới làm nhiều quá cũng vô dụng, Bình cảnh đã tồn tại hàng trăm nghìn triệu năm, khối lượng có năm nghìn tấn. Đủ để nhà họ Ngô của ông ta tu luyện, vậy nên ông ta cũng sẽ không lo lắng về nó nữa.
Nhưng có thể làm được một chút thì ông ta vẫn rất vui, ông ta có thể đổi đan dược để lấy thứ ông ta cần cũng không chừng?
Vì vậy, ông ta nói: “Tiến độ đã hoàn thành được một nửa rồi, vẫn còn đang được chế tạo. Nếu như đạo hữu muốn, cậu có thể trả trước một số tiền đặt cọc, sau đó tôi sẽ nói chuyện với Minh Thiên Tiên đế, nếu như Minh Thiên Tiên đế muốn thạch Nữ Oa, vậy thì tôi sẽ bán nó cho cậu, nếu không muốn có thạch Nữ Oa, vậy thì tôi sẽ trả lại thạch Nữ Oa cho cậu, cậu thấy thế nào?”
“Hoàn toàn có thể!”
Diệp Thiên đáp ứng một cách thoải mái, lấy ra một nghìn tấn thạch Nữ Oa đắp trên mặt đất và nói: “Đây là tiền đặt cọc, đạo hữu cầm lấy trước đi, nếu như thương lượng tốt chắc chắn bán cho tôi, đến lúc đó tôi không thiếu phần tốt cho ông đâu.”
Nói đến đây, khoé miệng Diệp Thiên nhếch lên và nói: “Quê nhà của bần đạo nhưng lại không có pháp bảo thần binh toàn cấp, ông nói nói nếu như tôi lấy được hai pháp bảo thần binh toàn cấp trở về, như vậy rất có thể diện!”
“Ha ha ha!”
Ngô Huyền Chung cười lớn, trong lòng thầm nói: “Thật là ngu xuẩn, cậu không biết người bình thường không có tội nhưng kẻ mang ngọc lại có tội sao? Tu vi không cao, bất quá bán cho cậu bao nhiêu pháp bảo thần binh toàn cấp, mà cậu đều không giữ được.”
Mà mục tiêu của Diệp Thiên chính là lấy được lòng tin của Ngô Huyền Chung.
Từ tình hình bây giờ có thể thấy, Ngô Huyền Chung coi như là đã tin tưởng hắn rồi, vì vậy hắn nói: “Thần hồn đó đã được gia nhập vào trong pháp bảo do ông chế tạo ra chưa?”
Ngô Huyền Chung xấu hổ cười: “Còn chưa mà, tôi vừa mới thử nghiệm một chút thì đã bị thần hồn tiên tôn chém đứt cột nhà rồi, còn không giữ được thần hồn tiên tôn, cần phải cải thiện kỹ thuật một chút.”
“Ồ!”
Diệp Thiên làm ra vẻ kinh ngạc rồi hỏi: “Tại sao thần hồn tiên tôn lợi hại đến mức có thể chém đét cây cột của một đại gia luyện khí như Ngô đạo hữu rèn ra vậy, ông có thể cho tôi xem anh ta có phải ba đầu sáu tay hay không?”
Ông ta cần phải biết thần hồn được đặt ở đâu thì mới có thể ra tay, lấy được thần hồn về tay thì mới có thể yên tâm không lo lắng gì.
Nếu không thì uy hiếp Ngô Huyền Chung phải giao ra, nhưng, mà hắn lại không giao ra, rồi sẽ chiến đấu với nhau, nhà họ Ngô thì bùng nổ, đến lúc đó Thiên Minh giáo biết được, các cao thủ cùng xuất hiện thì hắn sẽ không lấy được thần hồn.
“Ha ha!”
Ngô Huyền Chung cười và nói: “Cũng không phải là ba đầu sáu tay gì đó, chính là tiên tôn thái hư đại thành, lúc còn sống là vị vương gia chỉ huy mười nghìn tỷ đại quân, khí chất bá vương quá nặng, vì thế không thể trấn áp được mà thôi, nhưng không quan trọng, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trấn áp được cậu ta thôi.”
Suy cho cùng ông ta không thể nói cái thứ rác rưởi do ông ta chế tạo ra không thể tiêu diệt được tiên tôn thái hư đại thành, cho nên mới phải chém gió một chút về Chu Kình Thiên, như vậy ông ta mới không bị mất mặt.
“Ồ!” Diệp Thiên lại tò mò hỏi: “Vương gia chỉ huy mười nghìn tỷ đại quân, bần đạo thật sự chưa bao giờ được nhìn thấy, có thể phóng xuất cho bần đạo xem xem, là nhân vật như thế nào mà có thể chỉ huy nhiều đại quân như vậy được không?
Ngô Huyền Chung suy nghĩ một chút, cười nói: “Được rồi, vậy để cho đạo hữu xem một chút.”
Vừa nói xong, ông ta lấy từ trong nhẫn không gian ra một hồ lô, mở nắp hồ lô ra, ông ta niệm chú một chút, một giây tiếp theo liền có một luồng ánh sáng từ hồ lô phóng ra, rơi trên mặt đất, biến thành một lão tướng thần hồn.
“Ngô Huyền Chung, ông lại muốn làm cái gì thế?”
Ngay khi Chu Kình Thiên vừa bước ra, anh ta đã hét lên nói với Ngô Huyền Chung.
Ngô Huyền Chung nở nụ cười và nói: “Cho một vị đạo hữu của tôi xem một chút, anh đừng có kích động như vậy.”
Nhưng Diệp Thiên nhìn thấy Chu Kình Thiên, trong lòng cũng yên tâm, lập tức đưa tay về phía Ngô Huyền Chung, nắm lấy hồ lô và niệm chú một chút, bên trong đều có thần hồn.
“Diệp Huyền đạo hữu, cậu đây là có ý gì?”
Nhìn thấy hồ lô bị Diệp Thiên cướp lấy, Ngô Huyền Chung lộ ra vẻ không hài lòng, tốt xấu gì cậu cũng phải nói một tiếng chứ, không nói tiếng nào liền trực tiếp cướp lấy, đây chẳng phải quá tự tiện sao?
“Ha ha.”
Diệp Thiên cười một tiếng, niệm xong một đại trận cách âm.
Giây tiếp theo.
Một bóng người bước ra từ cơ thể anh.
Vừa chợt nhìn thấy!
Ngô Huyền Chung, chủ nhà họ Ngô và Chu Kình, ba người bọn họ đều bị chấn động, đặc biệt là Ngô Huyền Chung và chủ nhà họ Ngô. Chỉ vào nguyên thần của Diệp Thiên, hai tay run lên, ngay cả nói cũng không nói nên lời, vẻ mặt trở nên kinh hãi!
Đây thực sự là Diệp lão ma đấy!
“Tôn thượng! Là ngài sao Tôn thượng?”
Chu Kình Thiên nhanh chóng định thần lại, cảm xúc trở nên kích động là thường, anh ta hỏi.
“Chính bổn toạ đây, Chu Kình Thiên, cậu đã chịu khổ rồi.” Nguyên thần của Diệp Thiên vỗ vỗ vai Chu Kình Thiên, sắc mặng ngưng trọng nói.
“Tôn thượng!”
Chu Kình Thiên khóc hét lên, lập tức quỳ xuống đất, vui sướng đến mức bật khóc.
“Thuộc hạ vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại ngài nữa, không ngờ... Lại có thể được gặp lại Tôn thượng, quá tốt rồi! Chuyện này thật sự quá tốt rồi!”
Cũng chính là thần hồn không có nước mắt, nếu không thì ông ta đã rơi lệ vào giờ này khắc này rồi.
“Quốc Trượng Gia, Lâm Bá Thiên, Đỉnh Thiên, Thương Thiên, Long Tương, Mã Kiêu... mọi người đều đã trở lại dưới trướng của bổn tọa, bổn tọa đến đây để đưa mọi người trở lại đội quân, tám mươi nghìn tỷ đại quân đang chờ mọi người người về chỉ huy, cùng nhau sát hồi sao tử vi với bồn toạ đi. “Diệp Thiên đỡ Chu Kình Thiên đứng dậy cười và nói.
“Có thật không?”
Chu Kình Thiên vô cùng vui sướng.
Nhưng Ngô Huyền Chung và chủ nhà họ Ngô lại sợ hãi hét lên.
“Diệp lão ma chưa chết! Diệp lão ma đã trở lại rồi! Diệp lão ma xây dựng lại tám mươi nghìn tỷ đại quân phản kích sao tử vi!”
Hai người lớn lên, nhưng Diệp Thiên thái hư đại viên mãn, lập tức tụ đại trận cách âm ra, giọng nói của bọn họ bị chặn lại, người ở bên ngoài đều không thể nghe được.
“Chu Kình Thiên, cậu trở vào hồ lô trước để nói cho các anh em, nói cho mọi người vui vẻ một chút. Đợi bổn tọa xử lý xong bọn họ, lập tức liền đưa mọi người rời đi. Giúp từng người được tái sinh.”
Diệp Thiên cười và nói.
“Được, được, được! Thuộc hạ lập tức đi chia sẻ tin tức với các anh em!”
Chu Kình Thiên nói xong lập tức hóa thành một luồng ánh sáng, chui vào trong miệng hồ lô, và quay trở lại bên trong hồ lô.
“Nhân Vũ Vương, Ngô lão cẩu lại muốn làm cái gì vậy?”
Nhìn thấy Chu Kình trở về hồ lô, mười mấy vị tiên tôn lập tức vây quanh ông ta.
“Ha ha!”
Chu Kình Thiên cười xong liền nói: “Thiên Phúc Công, Thiên Hi Công, Thiên Sóc Công... Ninh Tuyên Hầu, bản vương muốn nói cho mấy người một tin vui cực kỳ chấn động, Tôn thượng ngài ấy vẫn chưa chết, ngài ấy vẫn còn sống, ngài ấy đã đến đây, ngài ấy đang ở bên ngoài hồ lô, chúng ta ở trong tay của ngài ấy, ngài ấy ở đây để cứu chúng ta!”
“Còn có, Quốc Trượng Gia, Thần Vũ Vương, Trung Vũ Vương, Duệ Vũ Vương, còn có đại tướng quân Long Tương của Trấn Bắc, đại tướng quân Mã Kiêu của Trấn Tây, rất nhiều anh em còn sống đều đã trở về với tôn thượng.”
“Bên cạnh đó, tôn thượng đã tập hợp một đội quân tám mươi nghìn tỷ đại quân và sẵn sàng phản kích sao tử vi, ngài ấy ấy yêu cầu tôi nói với mấy người là ngài ấy sẽ đưa chúng ta ra và giúp chúng ta được tái sinh, cho chúng ta chỉ huy đại quân và tiêu diệt kẻ thù!”
Ông ta nói gần như chỉ trong một hơi.
Mười mấy vị tiên tôn trong hồ lô, hơn mười nghìn vị tiên vương, tất cả đều ngây người ra. Từng người từng người lộ ra đủ mọi vẻ mặt phức tạp kinh hãi, nghi ngờ, vui sướng và không dám tin.
Một lúc lâu sau, Thiên Sóc Công run rẩy hỏi: “Nhân Vũ Vương, ông... nhưng những gì ông nói đều là sự thật chứ, Tôn thượng ngài ấy chưa chết, ngài ấy vẫn còn sống, ngài ấy đến cứu chúng ta sao?”
“Thật sự! Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật! Nếu nói dối chỉ là một câu, Chu Kình Thiên tôi sẽ chết không yên!” Chu Kình Thiên thề thốt.
Thấy ông ta nói một cách khẳng định như vậy, nên mọi người đều tin.
Ngay sau đó, bên trong hồ lô bắt đầu xôn xao.
“Quá tốt rồi! Tôn thượng vẫn còn sống! Quá tốt rồi!”
“Chúng ta được cứu rồi! Chúng ta sắp được nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa rồi! Chúng ta lại có thể chỉ huy cuộc chiến nữa rồi!”
“......”
Và lần này. Diệp Thiên đã thu hồ lô vào trong nhẫn không gian, nguyên thần trở về vị trí của mình, xóa bỏ lời nguyền bí mật trên pháp bảo bảo vệ cơ thể.
Sau đó, anh lấy ra một bộ quần áo màu đen, che mặt lại và nhẹ nhàng nói: “Còn tới hơn bảy mươi năm trước, nhà họ Ngô mấy người bị bổn tọa vây bắt không?”
“Cậu, cậu, cậu… chính là người mặc đồ đen đó sao?” Ngô Huyền Chung run giọng hỏi.
“Đúng vậy.” Diệp Thiên gật đầu: “Người mặc đồ đen chính là bổn tọa, không nhớ ra sao?
Ngô Huyền Chung cười khổ: “Ngay cả bảy vị Tiên đế cũng chưa từng ngờ đến người mặc đồ đen sẽ là Diệp lão ma cậu, tôi lại làm sao có thể tưởng tượng được bọn họ đều bị cậu lừa, chiến đấu hơn tám mươi năm, chết hàng triệu tỷ sinh linh, Diệp lão ma cậu thật cao tay!”
Nói đến đây, ông ta lại hừ một tiếng và: “Cậu không nên chạy đến nhà họ Ngô chúng tôi, càng không nên là vạch trần thân phận của cậu, với thực lực của cậu, thì không thể giết được tôi đâu, chỉ cần tôi đấu với cậu, Minh Thiên giáo sẽ biết nhà họ Ngô bị tập kích, tôi chỉ cần hét lên một tiếng cậu là Diệp lão ma, thì cậu nhất định sẽ chết!”
Lời nói vừa dứt, ông ta giơ tay gọi ra mộ thần binh toàn cấp ra, chém về phía Diệp Thiên.
“Ha ha!”
Diệp Thiên cười nói: “Đã hơn bảy mươi năm trôi qua, ông cho rằng bổn toạ vẫn có tu vi như năm ấy sao?”
Vừa nói xong, Diệp Thiên lập tức niệm chú.
“Ầm ầm!”
Một tiếng rồng ngâm từ trong cơ thể anh vang lên, chín con rồng vàng lập tức xuất hiện xung quanh người anh, sau đó đâm vào Ngô Huyền Chung, xuyên qua cơ thể Ngô Huyền Chung, sao đó trở lại người Diệp Thiên, rồi biến mất.
Giây tiếp theo!
Phụt!
Ngô Huyền Chung phun ra một ngụm máu tươi.
Leng keng!
Thần binh trong tay rơi xuống.
Tiếp sau đó!
Phun!
Hai chân ông ta mềm nhũn quỳ trên mặt đất, khẽ mở nhẹ cái miệng đầy màu máu và nói với vẻ khó khăn sợ hãi: “Cậu... đã đạt đến thái hư... đại viên mãn rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.