Chương trước
Chương sau

Đại Đạo là nhìn không thấy sờ không được, nhưng nó có mặt ở khắp mọi nơi và có sức lan tỏa mạnh mẽ. Mọi hành động của vạn vật trên thế giới đều nằm trong tầm kiểm soát của Đại Đạo.
Chỉ là đạo pháp tự nhiên, Đại Đạo thuận theo tự nhiên, vạn vật thuận theo tự nhiên. Dù bạn làm việc thiện tích đức hay làm nhiều điều ác thì Đại Đạo cũng mặc kệ và sẽ không ngăn cản. Xem như không nhìn thấy toàn bộ.
Nhưng Thiên Đạo thì khác hẳn.
Thiên Đạo thiết lập trật tự thiên đình sau khi Bàn Cổ khai thiên lập địa. Thiên Đạo chính là trật tự của thiên đình, phụ trách quản lý sinh linh vạn vật trên thế gian.
Ví dụ, tất cả độ kiếp của sinh linh đều được điều khiển bởi Thiên Đạo.
Ví dụ, sự sống và cái chết của một hành tinh cũng được điều khiển bởi Thiên Đạo, giống như những hành tinh đó được bao bọc bởi Thiên Đạo, nó sẽ không bị hủy diệt trừ khi thực lực của nó vượt qua Thiên Đạo.
Ví dụ, một số người quá trái với trời, chết sớm. Một số người vì đã làm quá nhiều điều ác nên bị trời phạt. Tất cả đều do Thiên Đạo phụ trách.
Nhưng Đại Đạo áp đảo Thiên Đạo, Thiên Đạo cũng không dám can thiệp quá nhiều, vẫn phải thuận theo pháp tắc tự nhiên của Đại Đạo.
Cũng giống như một số tu sĩ, hạ một kiếm đã gây hại cho hàng triệu, thậm chí hàng trăm triệu người. Nếu không có Đại Đạo che chở thì đã bị Thiên Đạo xóa sổ từ lâu.
Vì vậy, ngoài việc độ kiếp, chính Đại Đạo cho phép Thiên Đạo làm điều đó, Thiên Đạo mới có thể điều khiển độ kiếp của tất cả mọi sinh vật. Chẳng hạn mấy thứ như trời phạt, không được sự cho phép của Đại Đạo, Thiên Đạo cũng chỉ có thể làm một cách lén lút.
Hơn nữa, những người bị trời phạt đều là những người không có năng lực lại làm điều ác quá nhiều. Còn những người có khả năng, dù làm điều ác quá nhiều thì Thiên Đạo cũng không dám dùng "trời phạt" loạn xạ.
Cũng giống như Diệp Thiên, hạ một kiếm đến hàng trăm triệu, hàng tỷ, hàng chục tỷ sinh linh khốn khổ lầm than, Tà Linh giáo làm đủ mọi điều ác, vẫn sống rất tốt.
Mà có một số người vì bất hiếu với cha mẹ nên vừa ra khỏi nhà đã bị sét đánh chết.
Vì vậy, Thiên Đạo cũng chỉ chuyên ép những quả hồng mềm, còn những quả hồng cứng thì bị Đại Đạo che đậy nên nó không dám ép.
Nhưng lần này Diệp Thiên bị mắc bẫy, hắn cho rằng chính là Thiên Đạo đã che pháp nhãn của Đại Đạo, muốn tiêu diệt Diệp Thiên một cách lén lút.
Bởi vì các hóa thân của Đạo của mọi tinh cầu đều do Thiên Đạo sắp đặt. Nếu không có sự sai bảo của Thiên Đạo thì những hóa thân này không dám phá vỡ pháp tắc của tự nhiên.
Mà hắn bị mắc kẹt trong đó, Đại Đạo lại không can thiệp, là bởi vì Thiên Đạo đã sử dụng một thủ thuật che mắt nào đó, khiến Đại Đạo không thể nào phát hiện được.
Vì thế Diệp Thiên phải tìm cách báo cho Đại Đạo biết là Thiên Đạo đã vi phạm pháp tắc tự nhiên của Đại Đạo mà giam cầm hắn. Chỉ khi Đại Đạo biết được thì pháp tắc giam cầm hắn mới có thể biến mất và hắn mới có thể ra ngoài.
"Chỉ là tất cả khí tràng ở đây đều bị tách rời, bổn tọa phải làm sao mới có thể cho Đại Đạo biết được đây?"
Diệp Thiên lâm vào túng quẫn.
"Diệp Bắc Minh vô dụng, trời muốn cậu chết thì cậu không thể không chết. Cậu tu luyện Đại Đạo Tạo Hóa Quyết, trời không giết được cậu, nhưng sớm muộn sẽ có người tới lấy mạng của anh, Thành Quyền không nói cho bảy vị tiên đế biết, bản đạo sẽ cho người đi báo cho bảy vị tiên đế biết, cậu cứ chờ bị giết đi."
Giọng nói của hóa thân của Đạo lại vang lên.
"Hừ!"
Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng: "Mệnh tôi do tôi không do trời, cho dù bảy vị tiên đế tới đây, cũng không giết được bổn tọa. Ngàn năm sau, bổn tọa sẽ lại là tai họa một phương, đối địch với trời."
"Ha ha ha!"
Tiếng cười của hóa thân Đạo vang lên: "Đương nhiên ông trời biết không thể giết chết cậuhoàn toàn, nhưng ông trời muốn cậu trùng tu lại một lần. Như vậy là đủ rồi, đủ rồi, ha ha ha!!!"
"Trời muốn bổn tọa trùng tu lại một lần nữa? Cái quái gì đang xảy ra vậy?"
Diệp Thiên có trăm mối suy tư không thể giãi bày.
"Hừ!"
Diệp Thiên rất buồn bực: "Có thể để cho bổn tọa trùng tu hay không, còn phải tùy thuộc vào ông trời có khả năng đó hay không!"
Hắn không chịu chấp nhận số phận của mình, khoanh chân ngồi xuống ngấu nghiến đá Nữ Oa trong nhẫn không gian tiến hành tu luyện, hy vọng nâng cao tu vi của mình để phá vỡ sự giam hãm của pháp tắc này. Nhưng rồi hắn kinh hãi phát hiện, hắn không thể tiến hành tu luyện chút nào trong sự giam giữ của pháp tắc.
Sau đó hắn sử dụng Bảo Giám Thiên Địa để phá vỡ pháp tắc, nhưng kết quả khiến cho bản thân hộc máu mà vẫn không thể phá vỡ pháp tắc.
Sau khi để Xích Nhãn Kim Mao Hống gầm lên và đập mạnh vào pháp tức, chỉ thấy hai mắt Xích Nhãn Kim Mao Hống đầy sao nhưng vẫn không thể phá vỡ pháp tắc.
"Chẳng lẽ bổn tọa thực sự phải bị nhốt ở đây cho đến khi bảy con chó già xuất hiện hay sao?"
Diệp Thiên tràn đầy u sầu.
...
Lúc này, bên ngoài.
"Đại tướng Thành Quyền, thần bài của hai vị thần tướng đã bị vỡ nát, bệ hạ phái tôi đến xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
Một vị thần tướng hắc giáp đi ra khỏi giếng mỏ cùng với mấy vị thần tướng kim giáp, nhưng nhìn thấy hai vị thần tướng của đế quốc Thiên Sư bị xé nát thành từng mảnh trên mặt đất thì lão tướng hắc giáp vội vàng hỏi vị đại tướng Thành Quyền đang ngồi thất thần một bên.
“Con yêu thú đó quá dữ tợn, xé nát hai vị thần tướng, chủ công tôi cũng bị con yêu thú bắt xuống giếng.” Đại tướng Thành Quyền vô tri vô giác mà nói.
"Cái gì?"
Đám người thần tướng hắc giáp kinh ngạc.
"Con quái vật đó hung hãn như thế à?"
“Ha ha.” Đại tướng Thành Quyền cười khẩy: “Không nói dối ông làm gì, chủ công nhà tôi là cậu Diệp, có thể một thân một mình ép Thượng Thanh Tông thần phục, giờ đã bị yêu thú bắt xuống giếng. Ông nghĩ xem có hung hãn hay không? Nếu không tin tôi, ông có thể đi xuống xem một chút, bị cấu xé thì đừng trách bản tướng."
Sau khi bị Diệp Thiên khống chế, ông ta cũng mới biết được huống của cậu Diệp. Nếu biết sớm hơn thì ông ta đã đoán được cậu Diệp chính là Diệp Bắc Minh và sẽ về báo tin từ sớm rồi. Ông ta cũng sẽ không bị hạ huyết chú, lại càng không sợ sẽ bị Diệp Bắc Minh trả thù.
Nhưng hiện tại, ông ta chỉ có thể đi một con đường tối, cho nên không thể để người khác xuống giếng, kẻo hóa thân Thiên Đạo lại tìm người báo tin cho Tử Vi Tinh.
Đó là lý do tại sao ông ta đã nói như vậy.
"Cái gì?"
Quả nhiên có hiệu quả, các thần tướng hắc giáp và một số thần tướng kim giáp đều bị làm cho bàng hoàng rùng mình.
"Ngay cả cậu Diệp cũng bị yêu thú bắt xuống giếng. Vậy con yêu thú này chẳng phải quá kinh khủng rồi hay sao?"
"Cũng không phải vậy." Đại tướng Thành Quyền cười khổ: "Sở dĩ quặng mỏ đá Nữ Oa trong giếng khó đào, cũng không tràn đầy thái hư, không cần nghĩ cũng biết có thể là do không đánh bại được con yêu thú đó."
"Vậy thì phải làm sao? Không cứu chủ công nhà ông, cũng không đào quặng mỏ?" Thần tướng hắc giáp hỏi.
“Có thể làm sao bây giờ?” Đại tướng Thành Quyền thả lỏng cười nói: “Cách tốt nhất trước mắt chính là phái một tỷ đại quân đến bao vây giếng mỏ cho bản tướng. Khi nào yêu thú ra ngoài sẽ tập trung hỏa lực tấn công, cho dù chúng ta không thể giết chết yêu thú thì có thể ngăn không cho nó vào giếng mỏ. Sau đó cử người đến khai thác quặng, rồi rút lui sau khi khai thác xong. Chỉ có thể làm được điều này."
Lão tướng hắc giáp gật đầu: "Đây quả thực là một biện pháp hay. Tôi sẽ gửi truyền âm cho bệ hạ."
Ngày hôm sau, một tỷ đại quân tập kết cách hơn mười dặm quanh giếng mỏ, do đại tướng Thành Quyền thống lĩnh.
Tất nhiên, ông ta làm vậy để ngăn không cho mọi người vào giếng và để tránh hóa thân của Thiên Đạo lại đi tìm người báo tin cho Tử Vi Tinh.
Đồng thời, ông ta cũng cho mình một lý do để ở lại canh giữ cửa hang, đến ngày nào đó Diệp Thiên ra ngoài rồi thì ông ta sẽ báo cáo lại mọi chuyện. Diệp Thiên vui mừng khôn xiết sẽ thưởng cho ông ta một nghìn tấn đá Nữ Oa. Vậy ông ta có thể tìm một nơi ẩn trốn mà chậm rãi tu luyện.
"Cũng không biết phải đợi bao lâu? Sẽ mất một trăm năm, một nghìn năm, hay thậm chí lâu hơn?"
Trong lòng đại tướng Thành Quyền cũng bất an.
"Quên đi, giữ một ngày là một ngày, ai lại khiến cho bản tướng xui xẻo, lan truyền cái mớ hỗn độn này ra ngoài chứ?"
Đại tướng Thành Quyền cười khổ rồi vào trong lều lớn tu luyện, như vậy có thể sẽ khiến thời gian trôi qua nhanh hơn một ít.
Cùng lúc đó, chuyện cậu Diệp bị yêu thú bắt vào mỏ đá Nữ Oa do miệng của đế quốc Thiên Sư truyền ra, chẳng bao lâu đã lan truyền khắp sáu vì sao lớn trong tinh vực này, gây ra một cú chấn động mạnh mẽ.
"Yêu thú gì mà hung dữ như vậy, có thể bắt được cậu Diệp vào trong mỏ?"
"Cậu Diệp chính là tu sĩ thái hư đỉnh phong sơ kỳ hoặc trung kỳ đấy, còn có yêu thú lợi hại như vậy sao?"
"Thế này cũng quá giả rồi. Cho dù là yêu thú vô thượng mãn cấp, cùng lắm cũng là tương đương với tu vi thái hư nhập môn thôi, nào có yêu thú có thể đánh thắng được Tiên Tôn thái hư đỉnh phong chứ!"
"..."
Tin tức được đồn đại đã làm dấy lên làn sóng thảo luận của hàng trăm tỷ người, họ cũng không tin lại có một con yêu thú đáng sợ như vậy.
Nhưng, cũng có rất nhiều người cho là việc này không phải là tin đồn vô căn cứ.
Đặc biệt là những người có thù với Diệp Thiên, chẳng hạn như nhà họ Khương, nhà họ Bảo, nhà họ Mạnh và nhà họ Hạ ở thành phố Vũ Lăng, nhà họ Lạc và hoàng triều Thời Quang của Thiên Khôi Tinh, thậm chí cả Thượng Thanh Tông đều cử người đến giếng mỏ của đế quốc Thiên Sư để kiểm tra tình hình.
Dù đại quân bao vây, không cho bọn họ tiến vào giếng mỏ, nói là bên trong có mãnh thú hoang dã, cậu Diệp bị bắt ở bên trong không ra được, sống chết bất định, không ai dám đi kiểm tra.
Từ những gì họ biết được tại hiện trường, những người hỏi thăm có thể chắc chắn rằng cậu Diệp gần như đã chết.
Vì vậy, sau khi tin tức được lan truyền, nhà họ Khương, nhà họ Bảo, nhà họ Nam Cung và các thế gia khác ở thành phố Vũ Lăng đã bắt đầu tìm kiếm tung tích của các thành viên nhà họ Lăng, đặc biệt là Lăng Tố Như, nhằm trả thù mối hận của họ đối với Diệp Thiên trên các thành viên nhà họ Lăng.
Cùng lúc đó, hoàng triều Thời Quang của Thiên Khôi Tinh, do công chúa Bình Dương, Vương Bình Sang, Trần Cường, Lạc Tuấn Tú bị Diệp Thiên giết chết, bây giờ Diệp Thiên đã chết nên muốn trả thù Thượng Quan Quỳnh Dao và Diệp Lam Duyên.
Tuy nhiên, Lan Lăng Vương không đồng ý. Do đó, hoàng triều Thời Quang đã cử một đại quân năm mươi tỷ để chinh phạt Lan Lăng Vương với lý do Lan Lăng Vương kháng chỉ.
Tại thời điểm này, Thiên Quý Tinh, Thanh Vân Tông.
Chuyện cậu Diệp bị yêu thú bắt vào giếng mỏ vài ngày chưa ra, sống chết không rõ đã được truyền đi toàn bộ Thanh Vân Tông, ai ai cũng biết chuyện này.
Trưởng lão thứ ba của Thanh Vân Tông lấy ra một túi gấm từ trong nhẫn không gian và lẩm bẩm: "Khi đạo tôn Vô Danh đưa cho mình túi gấm này, ông ấy đã nói nếu cậu Diệp gặp nạn thì mình hãy mở túi gấm này ra, đi tìm cứu binh đến cứu cậu Diệp dựa theo địa chỉ đã ghi ở trên. Nếu cậu Diệp không gặp khó khăn gì thì có thể đợi đến khi cậu Diệp đại viên mãn thái hư rồi mới giao lại cho cậu ta.
Hiện tại cậu Diệp bị yêu thú bắt vào giếng mỏ, sống chết không rõ, cũng xem như là gặp nạn đúng không? Vậy mình có nên mở túi gấm ra đi tìm cứu binh cứu cậu Diệp hay không?"
Lý Huyền Vân suy tư.
"Theo lý mà nói, cậu Diệp đã hại mình phải giết chết đệ tử, mình không nên cứu cậu ta. Nhưng mà đạo tôn Vô Danh tin tưởng mình đến vậy, mình không nên để cho đạo tôn Vô Danh thất vọng mới phải?"
Lý Huyền Vân cảm thấy khá băn khoăn.
"Quên đi, mình được người ta tin tưởng ủy thác, nếu mình đã hứa với đạo tôn Vô Danh, vậy thì mình phải thực hiện lời hứa với đạo tôn Vô Danh. Thế thì hãy mở ra xem thôi."
Nghĩ đến đây, cuối cùng ông ta cũng hạ quyết tâm và mở túi gấm ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.