"Graoo!" Con yêu thú này nghe thấy lời của Diệp Thiên, tựa như không thỏa hiệp với hắn mà gầm lên giận dữ, chân trước quẹt quẹt trên mặt đất gắng gượng đứng lên. Bịch! Có thể là do đầu váng mắt hoa, hoặc có thể là vì tứ chi xụi lơ mềm oặt nên nó vừa mới đứng lên đã lại ngã phịch xuống mặt đất. "Ha ha!" “Chủ công quả không hổ là Bắc… là chủ công, đánh cho con nghiệt súc này không đứng dậy nổi, việc còn lại cứ giao cho thuộc hạ. Để thuộc hạ làm thịt con nghiệt súc này, lấy yêu đan dâng cho chủ công!” Hiển nhiên là đại tướng Thành Quyền, ông ta nắm thanh Kim thương vô thượng lấy từ thần tướng của đế quốc Thiên Sư, xé gió gào thét mà lao tới, đâm về hướng con yêu thú kia. “Khoan!” Diệp Thiên lập tức hô lên ngăn cản. Thần tướng Thành Quyềntức khắc dừng lại, nhìn về phía Diệp Thiên yếu thế mà hỏi: “Lẽ nào yêu thú này còn có thể làm loạn, giết không chết được?” "Không phải vậy." Diệp Thiên lắc đầu, nói: “Thực lực phòng ngự của con yêu thú này có thể sánh ngang với Kỳ đầu của Thái Hư viên mãn, lực công kích có thể sánh ngang với Kỳ sau của Thái Hư viên mãn. Nếu như hàng phục được nó làm vật cưỡi, há chẳng phải uy vũ lẫm liệt thay? “À…” Đại tướng Thành Quyền gật gù: “Có con yêu thú hung hãn như vậy làm vật cưỡi, quả thực uy vũ oai phong, nhưng nếu như không hàng phục được, để nó lại tác quái chỉ sợ là sẽ khó xử lý.” “Bổn toạ có thể đả thương nó một lần thì cũng có thể đả thương nó lần thứ hai, sợ gì nó tác oai tác quái.” Diệp Thiên xua xua tay nói. Đương nhiên, ngoài miệng tuy nói vậy nhưng thực tế hắn cũng sợ con yêu thú này lành thương sẽ đánh lén hắn, nhưng dù sao thương thế của nó có chút nặng, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là không lành được bao nhiêu, ít nhất là không cho nó ăn đan dược thì hẳn là rất khó mà tự lành được. Chờ đến khi nó tự lành được thì hắn hẳn là cũng đã qua Thái Hư viên mãn rồi, lúc đó còn sợ gì nó? Nghĩ vậy, Diệp Thiên đáp xuống đất, vuốt vuốt bộ lông vàng dài mềm mượt ở lưng con yêu thú, dùng thú ngữ hỏi nó: “Mi là loài thú gì?” "Tôi không biết." Yêu thú trả lời với thái độ bất hảo. Diệp Thiên chống cằm ngẫm nghĩ rồi nói: “Hai mắt mi đỏ đậm, bộ lông vàng óng, tiếng gầm vang rung trời đất, bổn tọa đặt cho mi cái tên Xích Nhãn Kim Mao Hống, mi thấy sao? “Chẳng thấy sao cả.” Nó ngoảnh mặt đi sang một bên. “Hừ!” Có lẽ là đại tướng Thành Quyền hiểu thú ngữ nên bất mãn nói: “Chủ công, con nghiệt súc này tính tình thật là tệ, đã đến bước đường này mà thái độ còn như vậy, dứt khoát làm thịt nó đi thôi.” “Graoo” Xích Nhãn Kim Mao Hống nghe xong lời của đại tướng Thành Quyền thì rất tức giận, gầm to một tiếng rồi phun một ngọn lửa không được mạnh như hồi nãy về phía đại tướng Thành Quyền, khiến ông ta sợ tới mức vội vàng tránh đi thật xa. "Mi có phục bổn tọa hay không?" Diệp Thiên cười cười: "Không phục cũng được. Bổn tọa cho mi ăn đan dược, sau khi thương thế của mi lành rồi lại đấu với bổn tọa. Nếu mi còn bị bổn tọa đả thương, thì phải thần phục bổn tọa, làm vật cưỡi cho bổn tọa, được chứ?” Nói xong, Diệp Thiên lấy ra một cái hồ lô chứa đan dược. Xích Nhãn Kim Mao Hống nhìn Diệp Thiên khoảng mười giây, gật gật cái đầu to đã có sừng tê giác lại còn để một chỏm lông dê của mình. "Được." Diệp Thiên vui mừng ra mặt, đổ ra mười viên đan dược cho nó ăn. Một con yêu thú hung hãn như vậy, hắn nhất định phải thu phục. “Nếu mà là Đóa Đóa, có lẽ đã kết bạn được với Xích Nhãn Kim Mao Hống chứ không cần phải đấu thêm một trận nhỉ?” Diệp Thiên nghĩ vậy trong lòng, không khỏi nhớ đến con gái cưng mấy tháng trời chưa gặp. Cũng không biết nhóc con có nhớ hắn không, hẳn là có nhỉ. Yêu thú ăn đan dược xong, rất nhanh chóng hoạt bát trở lại. "Nào, đấu thôi." Diệp Thiên phi thân nhảy lên, dừng ở giữa không trung, triệu ra hai loại pháp bảo vô thượng mãn cấp Di Âm Hỗn Độn và Bảo Giám Thiên Địa. Đương nhiên, hắn không định giết Xích Nhãn Kim Mao Hống cho nên không tế ra kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm. Nhưng chỉ thấy hai thứ này, Xích Nhãn Kim Mao Hống cũng vẫn còn sợ hãi trong lòng, nó đứng ngây tại chỗ mất vài phút rồi đột nhiên phủ phục trên mặt đất. Thấy vậy, Diệp Thiên tò mò hỏi: "Mi không đấu nữa, thần phục bổn tọa luôn?” Xích Nhãn Kim Mao Hống gật đầu. "Ha ha!" Diệp Thiên vui cực, cất hai món bảo bối về rồi cười nói: "Như vậy là tốt nhất, bổn tọa cũng không muốn đấu, mi là con yêu thú hung hãn nhất mà bổn tọa từng thấy trong mấy chục vạn năm nay.” Đương nhiên là hắn không muốn đấu, một kích vừa rồi giết địch một ngàn tổn hại tám trăm, pháp bảo cấp tám suýt nữa thì vỡ vụn. Bây giờ không có pháp bảo hộ thể cấp tám, nếu như đánh thêm một trận thì không phải giết địch tám trăm tổn hại một ngàn nữa mà là giết địch một ngàn tổn hại một ngàn năm trăm. Thiếu đi pháp bảo phòng ngự có thể khiến hắn đứng dậy không nổi như Xích Nhãn Kim Mao Hống. Máu thịt của yêu thú tiện, chóng lành còn của người thì lại lâu lành, dù có ăn đan dược cũng không lành lại nhanh được như thế, vậy thì đại tướng Thành Quyền sẽ nhân cơ hội giết hắn rồi bá chiếm núi khoáng, như vậy hắn thiệt thòi to rồi. "Graoo!" Xích Nhãn Kim Mao Hống gầm lên một tiếng, tựa như rất vừa ý với lời của Diệp Thiên. Cùng lúc đó, Diệp Thiên bay lên lưng nó. Quả nhiên nó không phản kháng mà cực kỳ ngoan ngoãn. "Hể!" Đại tướng Thành Quyền và hai vị thần tướng thấy vậy đều không khỏi kinh ngạc. Con nghiệt súc này cứ vậy mà khuất phục rồi? “Mi sống bao nhiêu vạn năm rồi?” Diệp Thiên sờ nhẹ đầu của Xích Nhãn Kim Mao Hồng rồi hỏi. “Hơn tám ngàn vạn năm rồi.” Sss! Diệp Thiên hít ngược một hơi. Hơn tám ngàn vạn năm. Chỉ sợ là toàn bộ thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ đều không có con người hay yêu thú nào sống lâu hơn nó mất. Ít nhất là hắn chưa từng nghe nói có ai sống lâu hơn Xích Nhãn Kim Mao Hống. Nhưng đương nhiên đó chỉ tính trong địa giới, nếu là thiên giới hẳn là có rất nhiều, những đại thần từ thời hồng hoang đó có ai mà không hàng trăm triệu tuổi trở lên? “Đi nào, đi xem phủ động của mi.” Diệp Thiên kẹp nhẹ hai chân nói. Xích Nhãn Kim Mao Hống giậm chân một cái, đạp đất bay lên về một hướng, tốc độ còn nhanh hơn cả Tiên Tôn, rất nhanh vận tốc đã lên đến hơn năm mươi vạn km. Trận đấu ban nãy một người một thú đấu đến trời sập đất lún, vậy nên cửa vào động phủ đã bị ngọn một núi sụp xuống vùi lấp mất May là Xích Nhãn Kim Mao Hống mũi thính, chỉ ngửi một cái đã biết được cửa động ở đâu, nó gầm to một tiếng thổi bay đất đá che lấp cửa động, không bao lâu một cái miệng giếng đen như mực đã lộ ra ngoài. Sau đó Xích Nhãn Kim Mao Hống chở Diệp Thiên bay vào trong miệng giếng, đại tướng Thành Quyền và hai vị thần tướng cũng cùng theo ngay xuống. Xuống sâu trong lòng giếng mấy trăm vạn mét, đoàn người mới đáp xuống mặt đất. Dưới này cực kỳ rộng lớn, thần quang cửu sắc chiếu sáng lộng lẫy toàn bộ không gian xung quanh. Nhìn quét chung quanh một lượt, toàn bộ tường đều là đá Cửu Sắc và đá Nữ Oa, ngay cả trên đỉnh đầu cũng vậy. “Ôi mẹ ơi!” Tròng mắt của đại tướng Thành Quyền như sắp rơi ra ngoài. “Chỗ này phải có bao nhiêu đá Nữ Oa chứ!” Hắn thực sự không dám tưởng tượng nếu khai thác hết toàn bộ thì có thể thu được bao nhiêu tấn! “Đây là một siêu quặng đó!” Hai vị thần tướng của đế quốc Thiên Sư kinh ngạc mà cảm thán: “Chỗ này còn to hơn cả cái quặng trước đây bị Chân Võ Giáo cướp đi, ít cũng phải được bảy tám vạn tấn đi?” Ực ực! Diệp Thiên nuốt mạnh một ngụm nước miếng. Bảy tám vạn tấn là có thể luyện ra rất nhiều cao thủ đó! Chỉ nghĩ thôi mà Diệp Thiên đã kích động đến điên rồi, chuyện tu luyện đến Thái Hư đại viên mãn không cần phải lo nữa, còn dư sức luyện ra thêm mười mấy Thái Hư đại viên mãn nữa. Tất nhiên là cũng phải xem tư chất cá nhân ra sao. Nếu tư chất không đủ, tu Bình cảnh mà phải tu hết mấy ngàn mấy vạn thậm chí chục vạn năm mới thành thì tài nguyên có tốt hơn nữa cũng chỉ uổng phí. Nhưng có được những tài nguyên này coi như là hắn đã có tiền vốn, ít nhất là hắn có thể dụ dỗ thật nhiều Tiên Tôn bán mạng làm việc cho hắn, không phải sao? Lúc ban đầu khi hắn độ kiếp, sở dĩ Bắc Minh Giáo bị hủy diệt dễ như trở bàn tay như vậy chính là bởi vì Bắc Minh Giáo có quá ít Tiên Tôn, quá ít cao thủ. Chân Võ Giáo, Thiên Đạo giáo, Cực Đạo giáo và các giáo khác trong Thất đại giáo đều có căn cơ hơn ngàn vạn năm, còn Bắc Minh Giáo của hắn chỉ có căn chưa đến mười vạn năm. Căn cơ không vững, chỉ toàn dựa vào một mình hắn chống đỡ, vậy nên khi hắn độ kiếp mất đi năng lực phản kháng, Bắc Minh Giáo mới giống như một con hổ bằng giấy, ngay đến một đứa trẻ ba tuổi cũng có thể đâm thủng được. Vậy nên Thất đại giáo phái liên thủ lại mới có thể dễ như trở bàn tay mà đánh vào Bắc Minh giáo, đồng thời nhân lúc hắn chưa độ kiếp xong mà giết vào đến nơi, làm ảnh hưởng việc độ kiếp của hắn. Bắc Minh giáo ngoài hắn đã đến Viên mãn ra thì không có kẻ thứ hai nào đạt đến, mà Thất đại giáo phái còn lại, giáo phái nào không có ít nhất mười vị Tiên Tôn đã qua Viên mãn? Đỉnh Phong trở lên thì lại càng nhiều. Mà Bắc Minh Giáo chỉ có ít ỏi vài vịĐỉnh Phong, căn bản là không kham nổi một đòn! Nguyên nhân dẫn tới bị diệt giáo chính là như vậy. Đương nhiên, không phải là hắn không muốn gây dựng lớn mạnh thực lực của Bắc Minh giáo, mà là do hắn không có vốn liếng gì để thu hút cao thủ gia nhập Bắc Minh Giáo, huống chi lúc ấy hắn tiếng xấu đồn xa, bị gọi là Nhân Đồ, là Diệp Lão Ma. Những người tu tiên lại chỉ toàn là loại người treo đầy nhân nghĩa đạo đức lên miệng, đặc biệt là những kẻ có tu vi cao, không có ai sẽ đi làm bạn với một kẻ như hắn. Vì vậy, Diệp Thiên có muốn gây dựng Bắc Minh lớn mạnh cũng khó, cao thủ không sùng bái hắn, chỉ có một ít kẻ ở dưới Tiên Vương mới cực kỳ sùng bái hắn, đặt biệt là các em gái, chỉ trực chờ để nhào vào lòng hắn.Nhưng những người đó dùng để cho Diệp Thiên chơi bời vui vẻ một chút thì được chứ hoàn toàn không có ích cho việc làm lớn mạnh Bắc Minh Giáo. Việc nay đã khác, trong tay hắn có nhiều đá Nữ Oa như vậy, chẳng lẽ còn không mua được vài Tiên Tôn từ Đỉnh Phong trở lên bán mạng cho hắn? Có vốn liếng rồi, Diệp Thiên tựa như được tiêm máu gà vậy, tinh thần hăng hái hơn hẳn, hắn hô lên: “Đi mau, gọi trăm vạn đại quân kia vào đây khai thác quặng đá Nữ Oa đi.” Không thể cho nổ mà phải khai thác từng mảng từng mảng, nếu như cho nổ khiến đá Nữ Oa vỡ vụn thành mảnh nhỏ, mất đi nguyên khí bên trong thì sẽ không còn nhiều hiệu quả, cho nên phải cho người khai thác từng khối từng khối to ra, khổ càng to càng tốt. “Dạ!” Một vị thần tướng của đế quốc Thiên Sư lấy ra đá truyền âm đang định truyền âm. Đúng vào lúc này thì một giọng nói đột ngột vang lên. “Là Diệp Bắc Minh đúng không, cuối cùng cũng lừa được kẻ xui xẻo nhà mi vào đây rồi, những người khác có thể rời đi, Diệp Bắc Minh thì không được, phải để mạng lại đây.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]