Theo ghi chép của Đại Đạo Tạo Hóa Quyết thì thời kỳ hỗn độn kéo dài bốn tỷ năm. Sau đó Bàn Cổ khai thiên lập địa và chia thời kỳ hỗn độn thành hai phần, do đó kết thúc thời kỳ hỗn độn và bước vào thời kỳ hồng hoang. Trong thời kỳ hồng hoang, thần ma đại chiến khiến thế giới hỗn loạn. Sau năm trăm triệu năm thì cuộc chiến thần ma đã kết thúc bằng chiến thắng của thần. Đông Hoàng Thái thống nhất thần giới thành lập thiên đình, chấm dứt thời kỳ hồng hoang. Từ đó về sau, Nữ Oa tạo ra con người. Thần thống trị trời, còn con người thống trị trái đất và bước vào thời kỳ thái cổ. Đại Đạo Tạo Hóa Quyết ra đời từ những ngày đầu của thời kỳ thái cổ, được Trấn Nguyên Tử tạo ra và truyền lại cho con người trên trái đất. Sau đó nó phát triển thành các pháp môn tiên đạo chính thống như Thái Cổ Tạo Hóa Quyết, Thiên Đạo Tạo Hóa Quyết, Thực Võ Tu Tiên Quyết. Từ đó về sau, địa giới bước vào thời kỳ tu tiên. Vì vậy, Trấn Nguyên Tử là người đã sáng tạo ra Đại Đạo Tạo Hóa Quyết cũng được tôn vinh là ông tổ của các vị Tiên Tôn. Căn cứ vào ghi chép tư liệu lịch sử của tử vi thì Tử Vi Tinh đã xuất hiện loài người từ một trăm triệu năm trước. Nói cách khác, thời kỳ thái cổ đã ra đời cách đây một trăm triệu năm. Cho đến nay, thời kỳ hỗn độn đã có tổng cộng bốn mươi sáu tỷ năm, phù hợp với tính toán của các nhà khoa học Trái đất là bốn mươi sáu năm. Trái đất là do Bàn Cổ phân ra thời kỳ hỗn độn mà thành. Mặc dù trái đất đã ra đời cách đây sáu trăm triệu năm, địa chất của trái đất mới bắt đầu có từ thời kỳ hỗn độn. Vì vậy, bốn mươi sáu năm là hợp lý. Còn con yêu thú này là một con mãnh thú từ thuở hồng hoang, không khó để tưởng tượng rằng tuổi thọ của yêu thú này là từ một trăm triệu đến sáu trăm triệu năm tuổi. Đương nhiên đây là Diệp Thiên căn cứ vào Đại Đạo Tạo Hóa Quyết mà tính toán ra tuổi thọ của con yêu thú này, nhưng không loại trừ rằng con yêu thú này là một loài còn sót lại từ thời kỳ hồng hoang. Khi từ thời kỳ hồng hoang bước vào thời kỳ vào thái cổ, chỉ thấy nói yêu ma bị thần tiêu diệt chứ không thấy nói yêu thú cũng bị tiêu diệt. Cho nên thời kỳ hồng hoang cũng có yêu thú. Chỉ là Diệp Thiên không biết rằng yêu thú thời kì thái cổ đã bị tuyệt chủng vào lúc nào, nhưng yêu thú có cấp độ cấp cao nhất đã bị tuyệt chủng vào khoảng năm mươi triệu năm trước. Do đó, người ta ước tính rằng các loài yêu thú thời tiền sử đã tuyệt chủng cách đây năm mươi triệu năm và các loài yêu thú mới đã ra đời. Và con yêu thú này là một loài hoang dã từ thuở hồng hoang nên tuổi thọ của nó ít nhất là năm mươi triệu năm tuổi. Sở dĩ Diệp Thiên xếp loại yêu thú này vào thời kỳ hồng hoang là vì trong số hàng vạn yêu thú mới sinh ra, không có yêu thú nào giống như yêu thú này. Đây là lần đầu tiên Diệp Thiên nhìn thấy một con yêu thú như vậy. Cũng không khó để nhìn ra đây cũng là lần đầu tiên đại tướng Thành Quyền nhìn thấy. Hơn nữa, thực lực của con yêu thú này còn vượt xa so với loại yêu thú cấp cao nhất. “Chủ công, với trình độ tu luyện của cậu thì cậu có thể điều khiển thần binh toàn cấp. Vậy mà thanh kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm không thể chém được con yêu thú này. Điều đó có phải đồng nghĩa với việc không thể giết chết con yêu thú này và không thể khai thác mỏ quặng được nữa?” Nhưng thấy Diệp Thiên mới đánh với yêu thú chưa được bao lâu mà đã bị yêu thú áp đảo nên đại tướng Thành Quyền hoảng sợ lui về phía sau, hét lên một tiếng vì sợ bị quái thú đụng vào sẽ chết chắc. “Vậy thì cũng chưa chắc.” Diệp Thiên vừa chiến đấu chống lại yêu thú vừa nói: “Con yêu thú này có sức phòng thủ, nhanh nhẹn và thể lực rất cao nhưng đòn tấn công chỉ ngang bằng với một Tiên Tôn hậu kỳ Thái Hư Đỉnh.” “Yêu thú không có phép thuật, không hẳn là không thể thu phục được.” Vừa dứt lời thì Diệp Thiên gọi ra Di Âm Hỗn Độn rồi tấu lên khúc nhạc mê hoặc lòng người. Khi giai điệu mê hoặc vang lên, đôi mắt hung dữ ban đầu của con yêu thú lập tức mờ đi một chút và đầu nó lắc dữ dội, như thể một người có thể tỉnh táo hơn bằng cách lắc đầu khi người đó uống quá nhiều rượu vậy. Con yêu thú này cũng thế. Thấy vậy, Diệp Thiên lập tức gọi ra Bảo Giám Thiên Địa và hét lớn: “Bổn tọa chuẩn bị đánh chiêu thức lớn, tất cả lùi ra xa hơn ngàn vạn ki lô mét để tránh bị liên lụy.” Những lời này vừa thốt ra thì đại tướng Thành Quyền cùng hai vị thần tướng của đế quốc Thiên Sư và hàng triệu quân lính đều lần lượt rút lui. “Gào.” Dường như con yêu thú này nghe hiểu được lời nói của con người, khi nó biết Diệp Thiên muốn sử dụng chiêu thức lớn thì mặc dù nó đang bị mê hoặc nhưng cũng coi như vẫn còn tỉnh táo. Sau khi nó điên cuồng gào lên thì nó đạp lên bốn chân, như thể có một ngôi sao khổng lồ đang đâm vào Diệp Thiên. “Yêu nghiệt, hãy ăn một kiếm của bổn tọa đây.” Diệp Thiên giơ thanh kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm rồi vọt tới, chém mạnh vào gáy của con yêu thú. Ầm. Hắn chém một nhát liền chém trúng vào đầu con yêu thú. Một làn sóng dữ dội phóng ra bay vút lên tận trời cao khiến tóc tai của Diệp Thiên bị thổi tung rối bời và toàn thân của hắn bị đẩy lùi ra xa đến nỗi không dừng lại được. Đầu của con yêu thú bị tróc ra một mảng lông nhưng nó không bị chảy máu. Nhưng có thể nó bị chém đau quá nên nó dùng hai chân trước nắm lấy cái gáy của nó rồi lao về phía Diệp Thiên. “Thật là hung hãn.” Diệp Thiên đang rút lui, nhưng khi nhìn thấy con yêu thú vồ tới thì hắn bèn nằm xuống khiến con quái vật lao tới trên người hắn. Diệp Thiên lập tức bật dậy khống chế Bảo Giám Thiên Địa đánh ra một tia Thiên Lôi Địa Hỏa trúng mông con yêu thú. “Ngao.” Con yêu thú bị Thiên Lôi Địa Hỏa đánh trúng thì hú lên đầy quái dị. Cái đuôi to dài và mềm mại của nó bị cháy xém. Con yêu thú này cũng rất lợi hại. Nó bị Thiên Lôi Địa Hỏa bắn trúng mà không hề hấn gì, chỉ giống như bị điện giật một cái rồi sau đó lại vụt qua một bên. Sau đó nó tức giận há to miệng phun ra một biển lửa định thiêu đốt Diệp Thiên. “Thật là một ngọn lửa đáng sợ.” Diệp Thiên không khỏi kinh ngạc, lập tức lui về phía sau Bảo Giám Thiên Địa rồi mở hai tấm gương ra hợp nhất làm một. Sau khi hắn niệm thần chú thì mặt gương bỗng phun ra một dòng nước cuồn cuộn dâng trào đến dập đám lửa. Nước và lửa đụng nhau trong không trung, nước dập lửa khiến lửa không cháy tràn lan ra được nữa nhưng con yêu thú vẫn phun ra lửa. Vì vậy ngọn lửa không thể dập tắt nên Diệp Thiên vẫn cứ xả nước ra, nước cũng không bị cạn kiệt. Cứ giằng co với nhau như vậy mãi trong không trung. Lúc này, Diệp Thiên nhìn qua thì phát hiện mọi người đã rút đi mười vạn ki lô mét nên hắn lập tức rút khỏi mười vạn ki lô mét. Không thể lui tiếp được nữa vì lui quá xa sẽ không thể khống chế được Bảo Giám Thiên Địa. Sau khi Diệp Thiên lùi lại hàng ngàn dặm, hắn lại khởi động thần chú và khống chế ba trăm sáu mươi viên ngọc khảm trên cả hai mặt của Bảo Giám Thiên Địa. Chẳng mấy chốc, bảy trăm hai mươi hai viên ngọc bay lên ở cả hai mặt. Có tổng cộng bảy trăm hai mươi viên ngọc ở hai bên để trấn áp sức mạnh của Bảo Giám Thiên Địa. Sau khi một trăm bốn mươi bốn viên bị gỡ ra thì sức mạnh của Bảo Giám Thiên Địa lập tức được tăng lên, một dòng nước khổng lồ được phun ra giống như thế chẻ tre và dập tắt ngọn lửa do con yêu thú phun ra rồi vọt vào miệng nó. Gào gầm hú. Con yêu thú bị ăn một ngụm nước lớn khiến nó sắp bị sặc chết liền lập tức ngậm miệng lại. Một cột nước đánh mạnh vào người con yêu thú bất khả chiến bại khiến nó bay ngược ra sau. Nhưng ngay sau đó, nó đã tránh được cột nước và cố gắng vượt qua cột nước để tấn công Diệp Thiên. “Xem mày có thể ngông cuồng được bao lâu.” Diệp Thiên cười khẩy. Ngay lập tức ấn cây Di Âm Hỗn Độn, kích hoạt chế độ phòng thủ kiên cố bao vây yêu thú vào trong. Ầm. Con yêu thú đánh vào trận pháp khiến lớp phòng thủ kiên cố bị rạn nứt một đường. Ầm. Lại thêm một cú va chạm nữa, lần này lớp phòng thủ kiên cố lung lay sắp đổ. Ngay khi nó đang chuẩn bị cho cú va chạm thứ ba thì Diệp Thiên hướng Bảo Giám Thiên Địa về phía yêu thú, hét lớn: “Sức mạnh của trái đất, nổ tung cho tôi.” Lập tức dòng nước trong Bảo Giám Thiên Địa dừng lại và thay vào đó nó bắn ra một tia sáng màu vàng đất, mang theo toàn bộ sức mạnh phá vỡ mà lao tới đánh vào trận pháp phòng thủ kiên cố đang lung lay sắp đổ chỉ trong một cái chớp mắt. Trong khoảnh khắc 0,0001 giây đó, chùm tia sáng đánh thẳng vào đầu con yêu thú. Ầm. Có một tiếng nổ lớn dữ dội vang lên, bầu trời và mặt đất rung chuyển dữ dội. Một làn sóng xung kích đáng sợ khuếch tán ra và ngay lập tức san bằng các đỉnh núi trong vòng bán kính hàng chục triệu dặm xuống đất. Diệp Thiên cũng bị đánh bay về phía sau trăm ngàn ki lô mét, xương cốt kêu cót két. Sau khi Diệp Thiên dừng lại thì lấy ra pháp bảo hộ thân cấp tám thì thấy nó đã đầy những vết rạn nứt. “Chậc, uy lực ngoài sức tưởng tượng. Bổn tọa đã phóng cương khí tới cực hạn, lại được tích hợp pháp khí bảo vệ thân thể mà còn phá vỡ trận pháp phòng ngự rồi suýt chút nữa phá vỡ pháp bảo hộ thể mượn của lão già. Xem ra phải tốn chút thời gian để sửa lại rồi, tránh để lão già mắng chết.” Diệp Thiên nhanh chóng đem pháp bảo hộ thể tiến vào trong nhẫn không gian. Pháp bảo xuất hiện vết nứt đã giảm đi hiệu quả phòng vệ ít nhất là một nửa, nếu đem theo bên mình thì tác dụng phòng thân cũng không còn lớn. Trong trường hợp có va chạm, pháp bảo hộ thể sẽ bị phá hủy nữa. Muốn sửa cũng không sửa được nữa. Ngay cả hàng triệu binh sĩ cách xa hàng chục nghìn ki lô mét cũng đang điên cuồng nôn ra máu bởi sức mạnh còn sót lại của làn sóng xung kích. “Trời ơi, cách xa hàng ngàn dặm mà sức mạnh của sóng xung kích còn đáng sợ như vậy. Không biết chủ công đã sử dụng chiêu thức lớn gì vậy?” Đại tướng Thành Quyền tỏ vẻ hoảng sợ. “Vậy con yêu thú kia đã bị chủ công đánh chết chưa?” Hai vị thần tướng của đế quốc Thiên Sư hỏi. “Tôi không biết.” Đại tướng Thành Quyền lắc đầu nói: “Đại quân đứng đợi ở đây. Ba người chúng ta đều là Đại Thành Thái Hư nên sinh mệnh không yếu ớt như họ. Hãy vào trong xem chuyện gì đang xảy ra.” “Được.” Hai vị thần tướng cũng tò mò và có ý định này. Kết quả là ba người họ phóng qua đó và biến mất. Lúc này, Diệp Thiên đã trở lại sau lưng Bảo Giám Thiên Địa, lập tức đưa một trăm bốn mươi bốn viên ngọc trở lại. Bằng không, uy lực quá lớn khiến hắn không dám đi lấy về. Đùa sao, nếu không có sự trấn áp của bảy trăm hai mươi viên ngọc này thì hắn đã bị phát nổ bởi vụ nổ do va chạm giữa thiên tủy và địa tuỷ. Hắn mới chỉ ở giai đoạn đầu của đỉnh phong, vẫn còn cách xa đại viên mãn lắm. Cho nên cùng với việc trấn áp những viên ngọc này, hắn thật sự không dám động đến Bảo Giám Thiên Địa. Sau khi đưa những viên ngọc trở về vị trí cũ được một lúc sau thì Diệp Thiên cũng thu hồi Bảo Giám Thiên Địa và Di Âm Hỗn Độn và sau đó đảo mắt thần thì tìm thấy dấu vết của con yêu thú cách đó năm trăm ngàn dặm liền bay qua xem. Lúc đến nơi hắn mới phát hiện con yêu thú bị tấn công đã biến mất pháp thân, giờ biến thành một con sư tử to lớn đang nằm ngã trên mặt đất hộc đầy máu miệng. “Ha ha.” Diệp Thiên ngửa đầu cười to: “Xem mày có còn ngông cuồng được nữa hay không. Bây giờ bổn tọa sẽ cho mày một cơ hội, nghe theo bổn tọa và làm vật cưỡi cho bổn tọa. Nếu không sẽ đánh chết mày.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]