Buổi tối, hoàng cung của đế quốc Long Tượng bị bao phủ bởi sự xơ xác tiêu điều không một tiếng động.
Lúc này tầng cao nhất của đông cung, có người đang dựa vào lan can:
“Tiên đế Bắc Minh, hoàng cung có bốn cửa, tổng cộng có tám trăm nghìn cấm vệ quân, mỗi mặt thành sẽ có hai trăm nghìn cấm vệ quân canh gác, những cấm vệ quân này cũng không có gì khó đối phó, vấn đề là bốn thống lĩnh lại không hề bình thường, ai cũng đều là sơ kỳ thái hư đại thành cả.”
“Muốn tiến được vào hoàng cung cướp lấy vương vị thì nhất định trước hết phải không chế bốn cửa, vị thống lĩnh ở cửa Bắc là người của chúng ta, ba vị thống lĩnh còn lại đều là người của Chân Võ Giáo.”
“Vậy cho nên chúng ta phải âm thầm lặng lẽ thủ tiêu ba vị thống lĩnh này, khống chế cửa thành, ép phụ vương viết chiếu từ ngôi, như vậy mọi chuyện mới không bị truyền ra ngoài khiến cho đế quốc Long Tượng loạn lạc.”
“Chúng tôi sớm có dự định này rồi nhưng không nắm chắc có thể âm thầm lặng lẽ thủ tiêu ba vị thống lĩnh hay không, nên mới chưa động thủ.”
“Đương nhiên, đại nội tổng quản bên cạnh phụ vương là người có tu vi hậu kỳ thái hư đại thành cảnh, cũng là một người của giáo phái Chân Võ, đây cũng là lý do vì sao chúng tôi vẫn luôn không dám động thủ hành động.”
“Vậy nên vẫn phải phiền tiến đế Bắc Minh ra tay rồi.”
Nói đến đây, thái tử điện hạ cúi người ôm quyền.
Diệp Thiên gật đầu, nói: “Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046735/chuong-1070.html