Chương trước
Chương sau

Lại nói về Diệp Thiên, sau khi lên lầu, hắn bước vào một căn phòng, Thượng Quan Quỳnh Dao và Diệp Lam Duyên lần lượt thay đổi hai cái yếm và đưa ra lời nhận xét cho nhau.
Nhìn thấy Diệp Thiên đi vào, Thượng Quan Quỳnh Dao cũng không e lệ mà ngẩng đầu hỏi: "Chồng ơi, cái này mặc vào anh nhìn có đẹp không?"
"Đẹp."
Diệp Thiên cười gật đầu.
Thượng Quan Quỳnh Dao và Diệp Lam Duyên cùng cười ẩn ý.
“Chồng à, ý anh là phụ nữ ở trái đất, họ mặc quần áo như thế này ra đường sao? Thế này thì cũng quá ít vải rồi!” Thượng Quan Quỳnh Dao mặt đỏ bừng nói.
Diệp Thiên cười và nói: "Người ta cũng mặc thêm quần áo ở bên ngoài, nhưng ở một số bãi biển, đa số phụ nữ chỉ mặc như thế này thôi."
"Sao cơ?"
Diệp Lam Duyên hiếu kỳ hỏi: "Chồng đã tới trái đất rồi ư?"
“Ừ, đúng vậy.” Diệp Thiên gật đầu.
“Vậy có phải chồng thường hay đi biển để nhìn những cảnh như thế này à?” Thượng Quan Quỳnh Dao cười hỏi.
Diệp Thiên nói đùa với hai người họ một lúc, sau đó cả hai đều thay bộ váy ngắn, so với cái trước thì đúng là ngắn hơn rất rất nhiều.
Đặc biệt là Diệp Lam Duyên, trông cực kỳ thích thú.
Cô ấy vốn đã nhỏ, và ngay khi mặc chiếc yếm này vào, cô ấy đã ngay lập tức trở nên tự tin hơn hẳn.
Sau đó, ba người họ vừa đi vừa nói chuyện một cách vui vẻ rời khỏi Thượng Bảo Đường.
"Hừ!"
Vừa bước ra khỏi Thượng Bảo Đường, bất ngờ vang lên một tiếng hừ lạnh lùng: "Chờ ba người đã lâu, cuối cùng cũng chịu ra rồi, mau tới đây quỳ xuống trước ba ông đây, sau đó giao cái yếm ra đây, bọn ta sẽ tha cho các người một con đường sống, nếu không sẽ bị đánh chết tại đây!"
Thiếu thành chủ lên tiếng, theo sau là một nhóm người hầu.
“Anh không sợ nhóm người các anh sẽ bị tôi đánh chết giữa đường sao?” Diệp Thiên cười lạnh.
Hắn đã quyết định không đợi phủ thành chủ bán thêm bùa tăng tốc một lần nữa. Mà quyết định động thủ, trước tiên ra tay thu phục tất cả mọi người Chân Võ Giáo ở Thiên Quyền Tinh, sau đó tấn công Tà Linh giáo, đưa Thôn Phệ Tinh Không cầm chắc trong tay, quay về Thủy Lam Tinh, và đưa người thân quay về Trái đất.
"Haha!"
Thiếu thành chủ và tiểu vương gia cùng phá lên cười.
"Chỉ dựa vào mày mà dám nói mạnh miệng như thế sao. Thật sự là không biết sống chết!" Thiếu thành chủ liếc mắt một cái, vung bàn tay lên, quát lớn: “Giết thằng nhãi này tại đây cho ta!"
"Vâng!"
Một nhóm người hầu bắt đầu lao tới.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên.
"Ta xem người nào dám động vào hắn!"
Vừa dứt câu, mọi người đều nhìn về hướng phát ra giọng nói, chỉ thấy trên không trung một chiếc xe thú lộng lẫy tiến tới, một người trung niên đang mặc trên người áo long bào đứng ở cửa xe, cùng một đám thị vệ áo giáp vàng theo sau.
"Là thái tử điện hạ!"
Sắc mặt của thiếu thành chủ và tiểu vương gia đột nhiên thay đổi.
"Thì ra là chàng trai này chính là thái tử điện hạ."
"Chẳng trách hắn ta không sợ tiểu vương gia và thiếu thành chủ. Hóa ra là có thái tử điện hạ chống lưng cho hắn."
"...."
Mọi người xung quanh đều đang xì xầm bàn tán.
Ngay sau đó, cỗ xe đã dừng lại trước Thượng Bảo Đường.
"Tham kiến Thái tử điện hạ!"
Tiểu vương gia, thiếu thành chủ và những người khác đều quỳ xuống, chỉ có Trương Kế Xuyên và ba người Diệp Thiên là đứng.
“Chồng ơi, bộ anh quen với thái tử điện hạ của đế quốc Long Tượng à?” Thượng Quan Quỳnh Dao tò mò hỏi.
Diệp Thiên lắc đầu: "Anh không quen."
"Vậy lạ nhỉ."
Thượng Quan Quỳnh Dao khó hiểu, vì Diệp Thiên không biết thái tử điện hạ, tại sao thái tử điện hạ lại giúp Diệp Thiên?
Lúc này, thái tử điện hạ từ trên xe thú bước xuống, nhìn tiểu vương gia và thiếu thành chủ rồi nói: "Hai người các ngươi thật là to gan, dám ra tay với khách của bổn thái tử đây. Trong mắt các người còn có bổn thái tử đây sao?"
"Thực xin lỗi, thái tử điện hạ, chúng thần không biết hắn ta là người của thái tử điện hạ."
Tiểu vương gia cùng thiếu thành chủ nhanh chóng giải thích.
“Vậy còn không mau xin lỗi khách của bổn cung, sau đó cút đi.” Thái tử điện hạ lạnh lùng nói.
Tiểu vương gia cùng thiếu thành chủ đang định giải thích, Trương Kế Xuyên ngăn lại, vênh váo nói: "Thái tử điện hạ, bọn họ sợ ngài, nhưng tôi thì không, đừng quên tôi là một võ giả thật thụ, và cha của ngài cũng phải kính nể tôi ba phần, thế mà ngài dám lỗ mạng như thế trước mặt tôi sao."
Khóe mắt thái tử điện hạ chau lại với nhau, sau đó anh ta mỉm cười khoanh tay làm lễ. Nói: "Tôi không biết ngài là thống lĩnh Trương, mong ngài thứ lỗi."
“Hừ!” Trương Kế Xuyên nói: “Vậy tôi muốn đánh hắn, ngài có ý kiến gì không?”
“Haha.” Thái tử điện hạ cười nói: “Bổn cung nghe nói, các người và khách của bổn cung đây xảy ra mâu thuẫn chỉ vì cuộc bán đấu giá cái yếm da báo.”
"Thế này đi, bổn cung sẽ nói ông chủ Lưu đưa cho thống lĩnh Trương hai bộ da báo, đổi lại thống lĩnh Trương sẽ giữ thể diện tôi. Ngài thấy thế nào?"
Trương Kế Xuyên ngạo nghễ nói: "Xem ra vẫn là ngài hiểu chuyện, vậy lấy hai bộ đến đây, bổn thống lĩnh sẽ không tính toán với anh ta nữa."
Sau khi nói xong, anh ta nhìn Diệp Thiên với ánh mắt đầy sự bức ép.
Diệp Thiên cũng không muốn so đo với anh ta, hắn chỉ muốn xem trong bình hồ lô của thái tử điện hạ là bán loại dược gì.
Kết quả là, thái tử điện hạ đã yêu cầu ông chủ Lưu đưa cho Trương Kế Xuyên hai bộ họa tiết da báo, Trương Kế Xuyên vẻ mặt hài lòng nói: "Đưa cho cô nàng Phương Nguyệt một bộ, cô ấy nhất định sẽ thích."
Vì thế, anh ta cùng tiểu vương gia và thiếu thành chủ rời đi.
Lúc này, thái tử điện hạ mới mỉm cười, nhìn Diệp Thiên khoanh tay làm lễ, hỏi: "Xin hỏi ngài và hai vị đây, có tiện đi thăm Đông cung một chuyến không?"
“Được.” Diệp Thiên gật đầu, cùng với Thượng Quan Quỳnh Dao và Diệp Lam Duyên bước lên xe thú.
Chẳng mấy chốc, xe thú bay về hướng Đông Cung.
"Cậu Diệp, ngài vẫn khỏe chứ?"
Trong xe thú, thái tử điện hạ đột nhiên thủ lễ.
Diệp Thiên, Thượng Quan Quỳnh Dao và Diệp Lam Duyên đều sửng sốt.
“Thái tử điện hạ, làm sao ngài biết chồng của tôi mang họ Diệp?” Thượng Quan Quỳnh Dao hỏi.
Thái tử điện hạ cười nói: "Tiếng tăm của cậu Diệp gần đây rất lớn. Tôi biết mọi chuyện về cậu Diệp đây. Tôi biết rằng tiền của ngài là do quốc vương của đế quốc Diệu Nhật tặng. Tôi cũng biết rằng ngài có hai người vợ. Một người là quận chúa Quỳnh Dao, tính cách hướng ngoại là con gái của Lan Lăng Vương của vương triều Thời Quang, và một người là Diệp Lam Duyên, với tính cách hướng nội. "
"Nếu tôi không đoán sai, ngài đây chính là quận chúa Quỳnh Dao, phải không?"
Thái tử điện hạ nhìn Thượng Quan Quỳnh Dao.
"Hi!"
Thượng Quan Quỳnh Dao cười và nói: "Thái tử điện hạ hiểu rất rõ về chồng và hai chị em chúng tôi nhỉ."
“Haha!” Thái tử điện hạ cười nói: “Cậu Diệp là người mà tôi ngưỡng mộ nhất. Không có ai khác nữa thì đương nhiên cần phải biết nhiều hơn.”
Cả bốn người cùng nhau trò chuyện suốt quãng đường.
Chẳng bao lâu sau, liền tiến vào Đông Cung, thái tử điện hạ đã tiếp đãi vợ chồng cả ba người một phen ra trò.
Không lâu sau, một ông lão cầm quạt lông vũ dẫn ba lão giả áo giáp đen đi tới.
“Hai vị phu nhân đây, tôi có chuyện muốn bàn bạc cùng với cậu Diệp, hai người có tiện tránh đi không?” Thái tử điện hạ hỏi.
Thượng Quan Quỳnh Dao và Diệp Lam Duyên đều nhìn Diệp Thiên và dò xét hỏi ý kiến của hắn.
Diệp Thiên gật đầu: "Hai người ra ngoài đi dạo nhé."
"Vâng, được ạ."
Hai người đứng dậy nắm tay nhau rời khỏi cung điện, sau đó cửa cung điện đóng lại.
“Có chuyện gì, mau nói đi.” Diệp Thiên nhẹ giọng nói.
Thái tử điện hạ đứng dậy, cúi đầu trước Diệp Thiên.
"Tham kiến Tiên đế Bắc Minh!"
Vị trưởng lão cầm quạt lông vũ cùng ba vị lão giả áo giáp đen cũng quỳ xuống lạy.
"Tham kiến Tiên đế Bắc Minh!"
“Ể?"
Diệp Thiên cau mày đột nhiên sửng sốt.
Ngay sau đó, hắn hỏi: "Các người không phải người quen cũ của tôi, làm sao các người biết được?"
“Là như vậyTiên đế Bắc Minh.” Thái tử điện hạnói: “Hàng ngàn năm trước, tôi đã cùng sư phụ Khổng Huyền Minh đến Tử Vi Tinh một lần.”
Anh ta chỉ vào ông lão cầm cây quạt lông vũ, rồi nói tiếp: "Lúc đó, Tiên đế Bắc Minh vẫn chưa ngã xuống, Tử Vi Tinh khắp nơi đều lan truyền về những việc làm của Tiên đế Bắc Minh. Truyền rằng Tiên đế Bắc Minh năm đó không đến bốn mươi ngàn tuổi nhưng đã tu thành chính quả, tôi vô cùng khâm phục và ngưỡng mộ. "
"Đáng tiếc hơn một ngàn năm trước có tin đồn Tiên đế Bắc Minh thất thủ, thật sự là làm mọi người cảm thấy thương xót."
"Cho đến khi danh tiếng của cậu Diệp lan rộng trong hành tinh này. Nghe đồn rằng cậu Diệp tự xưng Bảo Giám Thiên Địa là do cậu Diệp tạo ra, và ngài ấy cũng đã khống chế được đàn cổ, có lẽ là đàn Di Âm Hỗn Độn thời xưa. Và cậu Diệp cũng được gọi là Diệp Bắc, thế nên tôi đã bắt đầu hoài nghi cậu Diệp đây chính là Tiên đế Bắc Minh đầu thai."
"Thì ra là như vậy!" Diệp Thiên gật gù đồng tình, vẻ mặt đăm chiêu: "Nếu ngài có thể đoán ra được. E rằng người khác cũng đoán được. Xem ra tín tôi chưa chết sẽ rất nhanh lan truyền đến Tử Vi Tinh."
“Tiên đế Bắc Minh, không hẳn là như thế đâu.” Thái tử điện hạ nói: “Trong khu vực hành tinh này, rất ít người từng tới Tử Vi Tinh. Cho dù có đến, phần lớn đều là những vị Tiên Tôn vô cùng cao quý, mà Tiên Tôn thì rất ít khi màng tới chuyện đời, căn bản chỉ lo tu hành, thế nên thân phận của Tiên đế Bắc Minh có lẽ vẫn còn giữa bí mật được. "
"Nếu bị bại lộ, người của Chân Võ Giáo có thể đã muốn tìm cách trở về Tử Vi Tinh. Nhưng theo tôi biết, trong vài năm qua, không ai trong số những người của Chân Võ Giáo chỉ lo tìm kiếm quặng mỏ đá Nữ Oa, không một tí động tĩnh gì là muốn quay về, thế nên có lẽ vẫn chưa bị lộ. "
"Người của Chân Võ Giáo tìm mỏ trong núi đã lâu, ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Mặc dù tướng quân Thành Quyền và con trai Trương Kế Xuyên gần đây đã trở lại bán bùa, nhưng tướng quân Thành Quyền đã đem bùa tăng tốc giao cho thành chủ bán rồi, còn ông ta dùng đá Nữ Oa để luyện. Thế nên ông ta không nghe được tin tức gì của cậu Diệp đâu, Trương Kế Xuyên tính tình háo sắc thường lui tới mấy tửu lâu. E là đối với cậu Diệp đây cũng hoàn toàn không biết nhiều thông tin đâu."
"Nhưng để được an toàn,Tiên đế Bắc Minh vẫn sớm đề phòng mọi chuyện để không bị bại lộ và gây ra thảm họa giết người."
Diệp Thiên sau khi nghe lời này gật đầu: "Ngài nói cũng có lý, ngài là người thông minh. Nếu đã đưa tôi đến đây, tôi nghĩ ngài đã tính ra cách phòng ngừa phiền phức rồi đúng không?"
“Vâng, đúng vậy Bắc Minh tiến đế.” Thái tử điện hạ nói: “Không khó để ngăn chặn vấn đề trước khi chúng xảy ra. ngài chỉ cần chặn đường truyền của Thiên Quyền Tinh cùng Thiên Quý Tinh, hai hành tinh này đi thông qua Thế giới ngân hà của trung tâm vũ trụ. Trong số các hành tinh, chỉ có hai hành tinh này tiếp cận trực tiếp với Thế giới ngân hà của trung tâm vũ trụ"
"Và con đường thông quá từ Thiên Quyền Tinh đến Thế giới ngân hà của trung tâm vũ trụ nằm ngay tại lãnh thổi của đế quốc Long Tượng, có tôi là Thái tử điện hạ, nhưng lại không có quyền được phong tỏa đường thông kia. Chỉ có cha tôi, nhưng mà cha tôi lại nhu nhược, cũng không thể làm gì được khác hơn. "
Diệp Thiên nghe lời này, tựa hồ cũng hiểu được một chút, vì vậy hỏi: "Ngài muốn tôi giúp ngài ngồi lên vương vị này?"
Thái tử điện hạ nghe vậy, hướng mắt nhìn về phía Khổng Huyền Minh, Khổng Huyền Minh nói: "Chính là như thế, Tiên đế Bắc Minh, bệ hạ nhu nhược, các vị vua của cTà Hoàng quốc khác cũng yếu. Chỉ có mấy trăm người võ công chân chính thì có thể làm được gì ở Thiên Quyền Tinh. Điều động một đội quân để giúp tìm ra mỏ quặng Nữ Oa. Thiên Quyền tinh muốn quặng mỏ đá Nữ Oa phải hoàn toàn bị đào rỗng hết."
"Điều này không tốt cho tất cả mọi người trên Thiên Quyền tinh. Những tài nguyên này ban đầu thuộc sở hữu của Thiên Quyền tinh. Bọn họ dựa vào cái gì mà muốn lấy đi toàn bộ tài nguyên này, và sử dụng người của chúng tôi lấy thay cho bọn họ."
"Nhưng không có cách nào khác, tôi cũng không dám đắc tội với Chân Võ Giáo. Mà Tiên đế Bắc Minh thì khác, ngài và Chân Võ Giáo là kẻ thù không đội trời chung. Tôi khẳng định không bao giờ hy vọng Chân Võ Giáo ngày càng phát triển mạnh hơn."
“Tiên đế Bắc Minh có thể dùng sức mạnh của một người mà khiến cho Thượng Thanh Tông phải cúi đầu thì thiết nghĩ chuyện tu vi đã sắp thành chánh quả, e là chuyện báo thù của Tiên đế Bắc Minh sẽ không còn xa nữa."
"Cho nên ta mới dám xin Bắc Minh tiên để. Trợ giúp cho thái tử điện hạ lên ngôi, khống chế được đế quốc Long Tượng, phong tỏa đường lộ thiên, bắt tất cả những người Chân Võ Giáo giam giữ trong thiên lao."
"Bằng cách này, không chỉ mỏ đá Nữ Oa của Thiên Quyền tinh sẽ không bị đào cạn, mà vấn đề của Tiên đế Bắc Minh cũng sẽ không bị lan truyền tới Tử Vi tinh trong thời gian ngắn, điều này tốt cho cả hai bên."
"Hơn nữa, thái tử điện hạ rất ngưỡng mộ Tiên đế Bắc Minh. Sau này, khi cuộc báo thù của Tiên đế Bắc Minh bắt đầu, Thái tử điện hạ sẵn sàng giúp đỡ toàn bộ đế quốc Long Tượng. Tuy tác dụng có thể không lớn nhưng vẫn có công vì Tiên đế Bắc Minh mà gửi hàng trăm ngàn tướng giỏi. "
Nói đến đây, ông chỉ vào ba cựu binh áo giáp đen và nói tiếp: "Đại nguyên soái Viên Hữu Tri, có trong tay ban trăm triệu đại quân, Lý Quý Linh và Tư Mã Phong, cả hai đều trong giai đoạn đầu của Đại Thành Thái hư cảnh, mỗi người có trong tay một trăm triệu đại quân, bọn họ đều là thân tín của thái tử điện hạ. Vào ngày Tiên đế Bắc Minh báo thù, ba người họ sẽ kề vai sát cánh bên cạnh ngài! "
Diệp Thiên nghĩ kỹ rồi, giao dịch này nhất định kiếm lời mà không lỗ.
"Được thôi!"
Hắn ngay lập tức đạp bàn và quyết định: "Tôi chấp nhận chuyện này, và tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp thái tử điện hạ lên ngôi."
"Xin cảm ơn Tiên đế Bắc Minh!"
Thái tử điện hạ vui mừng khôn xiết, quỳ lạy nói: "Từ nay về sau, tôi nguyện nghe theo sự chỉ dẫn của Tiên đế Bắc Minh, sai đâu đánh đó. Và nếu có lệnh, sẽ không có lời nào khác!"
"Đứng dậy đi."
Diệp Thiên xua tay.
Mọi người vừa đứng dậy vừa cười sảng khoái.
“Tôi có thể giúp gì?” Diệp Thiên hỏi.
Khổng Huyền Minh nói: "Rất đơn giản, chỉ cần một tia chớp có thể giúp thái tử lên ngôi, cũng có thể thu phục được những người có võ công chân chính!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.