Lời này vừa nói ra tất cả mọi người đều kiếm tìm nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một khối đá cực lớn hình nón trụ ở bên cạnh điện thờ, mở ra một cánh cửa lớn ánh vàng kim rực rỡ, một vị lão đạo sĩ tay cầm phất trần tiên phong đạo cốt bước ra. Sau lưng ông ta còn có ba vị tu sĩ già khác mặc áo màu xanh, cùng với một dàn đệ tử trẻ tuổi, tuổi tác cùng xấp xỉ nhau. Những đệ tử trẻ tuổi kia cứ hai người cùng nâng một khối đá kiểm tra, ít nhất cũng phải gần một trăm khối. Mà trong lúc đó, vị tu sĩ già mặc áo màu trắng đi đầu tiên, ánh mắt không nóng không lạnh nhìn thẳng vào Diệp Thiên đang ở dưới mấy nghìn mét, trong mắt hiện lên sự lạnh nhạt. Ngay sau đó vài triệu người thanh niên nam nữ đến đài Đan Long để kiểm tra đều trở nên sôi trào. “Đó là trưởng lão Đạo vụ đường của Thượng Thanh Tông, ba vị chấp sự và các đệ tử củaĐạo vụ đường!” “Cái tên Diệp Bắc đáng chết kia ra tay mạnh như thế, đánh trọng thương gần một phần ba số người đến tham gia kiểm tra tiên môn rồi, trưởng lão Đạo vụ đường chắc chắn sẽ không dễ dàng mà tha cho hắn ta đâu!” “Tuyển nhận để tử vào tiên môn là trung tâm mà Thượng Thanh Tôngtrong lần chiêu mộ đệ tử lần này rất coi trọng, đánh thương bao nhiêu thiếu niên cùng lứa cao thủ đứng đầu thiên phú dị bẩm như thế, trưởng lão Đạo vụ đường mà không nghiêm trị Diệp Bắc thì tôi đổi sang họ Diệp luôn!” “…” Rất nhiều lời nói bàn luận như nước thủy triều vang lên. “Không hay rồi!” Đến cả Lan Lăng Vương cũng vì Diệp Thiên mà lo lắng đến đổ mồ hôi: “Trưởng lão thứ năm của Thượng Thanh Tông đều là Tiên TônThái Hư Cảnh Đại Thành trung kỳ, thực lực không thua kém bản vương, ba vị chấp sự cũng đều là cấp Tiên Tôn, đánh người trên đài Đan Long chắc chắn họ sẽ phải giải quyết cậu ta!” Nghĩ đến đây, trong lòng ông lại nghĩ: “Nhưng mong là trưởng lão thứ năm sẽ xem xét kỳ tài hơn người của Diệp Bắc mà giữ lại mạng cho cậu ta, nếu không đứa con rể quý hóa của bản vương sẽ đi toi mất.” Còn lúc này, Diệp Thiên cũng đã ngừng lại việc tát công chúa Bình Dương, nhưng cũng đã sớm tát công chúa Bình Dương thành đầu heo, tiện tay đẩy cô ta ra, quay đầu nhìn về phía tầng thứ tám trên đài Đan Long. Vừa nhìn thấy ánh mắt Diệp Thiên đã sáng ngời! Pháp trận cuối cùng cũng mở ra rồi! Vì thế nên hắn lập tức khởi động thần niệm để tìm cảm ứng của Bảo Giám Thiên Địa. Kết quả lại kinh hãi phát hiện ra không thể cảm ứng được. “Xem ra có vẻ đã bị thu vào trong nhẫn không gian rồi.” Diệp Thiên nghĩ trong lòng. Đúng lúc này, âm thanh “Xẹt đùng đùng” vang lên. Cửa lớn đang mở ra bỗng nhiên chậm rãi đóng lại. “Cơ hội đến rồi thì không có lần thứ hai, mình phải tiến vào dù cho có là tông chủ của bọn họ không cho cũng phải cướp lại từ tay ông ta, cướp lấy nhẫn không gian lấy nó làm tin.” Vừa nghĩ như thế Diệp Thiên lập tức một bước bay lên xông vào cửa trận đang đóng lại. “Hắn muốn làm gì vậy?” Nhất thời trong lòng tất cả những người đang quan sát đều dấy lên nghi vấn. Ngay giây tiếp theo, một tiếng đá rơi xuống nước cực lớn vang lên. Sau đó nhìn thấy khi Diệp Thiên bay đến gần cửa pháp trận, trước cửa pháp trận hiện lên những vòng tròn gợn sóng, nhìn cựa đại trận dường như không có gì ngăn cản hóa ra lại bay không lọt vào được. “Chết tiệt!” Diệp Thiên nhịn không được chửi một tiếng, trong lòng nghĩ: “Pháp trận mở ra cả trong lẫn ngoài thế này, từ cửa bên trong mở ra, bên ngoài vào không được, phải từ bên trong mở ra mới có thể tiến vào được.” Hắn đang nghĩ thì một tiếng quát lạnh lùng đã vang lên: “Cậu làm gì đấy?” Rõ ràng là tiếng của trưởng lão Đạo vụ đường, ông xoay đầu nhìn về phía Diệp Thiên, trong mắt ánh lên tia không vừa lòng. Diệp Thiên quay đầu lại, thản nhiên nói: “Tôi giết hơn một phần ba số người tham gia kiểm tra tiên môn, có đủ tư cách để tiến vào tiên môn rồi chứ nhỉ? Mau mở cửa để tôi vào đi.” “Hỗn xược!” Một vị chấp sự nói: “Dù cho cậu có đánh giỏi đến đâu nhưng cũng phải thông qua các loại quy tắc của bài kiểm tra mới có thể đủ tư cách để bước vào, cậu không tham gia kiểm tra, dù có đánh bại tất cả những người tham gia kiểm tra tiên môn thì cũng không có tư cách để bước vào.” “Cái này không phải gọi là tụt quần đánh rắm thối hay sao? Tôi có thể đánh nhiều người như thế có thể không qua được bài kiểm tra hay sao, đùa nhau à?” Diệp Thiên không vui nói. Trên thực tế hắn muốn cưỡng ép trưởng lão Đạo vụ đường, ép bọn họ mở cửa, nhưng nếu thế thì sẽ dẫn đến sự căm phẫn của toàn bộ Thượng Thanh Tông, đến lúc đó có vào được cũng sẽ bị tập thể bao nhiêu cao thủ của Thượng Thanh Tông bao vây lại. Như thế thì không có lợi cho hắn cướp lại Bảo Giám Thiên Địa. Nếu dựa vào tư cách đệ tử tiên môn để bước vào có thể tiến vào trước thì ít nhất sẽ không khiến cho những người trên cao của Thượng Thanh Tôngchú ý, sau đó thì có thể âm thầm tiến vào nơi tông chủ ở đòi đồ ở chỗ tông chủ, Không cho thì sẽ động thủ, hắn vẫn chắc ăn trong thời gian ngắn có thể thắng được tông chủ nếu một chọi một, sau đó có thể ép tông chủ trả đồ. Chỉ là, hắn lại gặp phải một đám già đầu không linh hoạt nữa. Trưởng lão Đạo vụ đường lạnh lùng lên tiếng: “Đệ tử của Thượng Thanh Tông tôi phải đủ cả thực lực mạnh, tôn sư trọng đạo, yêu thương đồng môn, tất cả đều là những điều vô cùng quan trọng.” “Cậu không tôn trọng lễ phép, không coi tiền bối ra gì, náo loạn xông vào cửa môn phái, dù có mạnh đến đâu đi nữa thì Thượng Thanh Tông cũng không muốn một đệ tử như cậu.” Nói đến đây, phất trần trong tay ông ta phất một cái: “Xuống đi, nếu có thể thông qua được bài thi, trưởng lão tôi đây có lẽ sẽ vui lòng mà không tính toán sự lỗ mãng lúc nãy của cậu, mà sẽ thu cậu vào cửa Thượng Thanh Tông.” “Hừ.” Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng: “Tôi không muốn tham gia.” Nói xong, hắn nhảy lên đài Đan Long, nắm lấy vai Diệp Lam Duyên, kiêu ngạo nói với toàn bộ: “Ai dám bắt nạt Diệp Lam Duyên, bắt nạt người họ Diệp thì đừng trách tôi đây vô tình!” “Vừa rồi chỉ mới cho các người xem một chút góc nhỏ, nếu như thật có lần sau thì tôi sẽ giết sạch không tha! Có nghe thấy chưa?” Hắn hét lớn một câu: “Nghe thấy chưa?” Rất nhiều người ỉu xìu đáp lại. Công chúa Bình Dương, Vương Bình Sang và những người khác, không có ai đáp lại cả, mà chỉ bày ra bộ mặt phẫn hận không phục. Diệp Lam Duyên cảm động lắm. Còn Thượng Quan Quỳnh Dao thì cực kỳ oán hận. “Cũng không thèm thêm mình vào, bị anh bắt hai lần thành công cốc, đúng là cái đồ không có lương tâm!” Đôi mắt u oán của cô ta nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên. Lan Lăng Vương lại vuốt râu cười to: “Thằng nhóc Diệp Bắc này, khá là có cảm giác chính nghĩa đấy, tính cách kiểu này thì môn phái không thích đâu, nhưng ở trong quân của bản vương thì chính là thiếu kiểu người chính nghĩa như thế này đấy.” Ông càng ngày càng thấy thích Diệp Thiên, cũng càng hy vọng Diệp Thiên có thể trở thành con rể của mình. Như là nhìn ra được bộ mặt oán niệm của Thượng Quan Quỳnh Dao, Diệp Thiên đi đến gần cô ta, vuốt ve mặt cô ta, bộ dạng hung dữ hỏi: “Cô không phục thì phải, muốn bị đánh hả?” “Anh là đồ khốn!” Thượng Quan Quỳnh Dao rất tức giận, không đánh thoát được tay của Diệp Thiên, nên đá một cước không có lực sát thương về phía hắn. Binh! Vòng phòng hộ xuất hiện, chân Thượng Quan Quỳnh Dao va phải đau điếng, tức đến mức nước mắt cũng trào ra. “Con bé ngốc nghếch này, nhỡ đá hỏng rồi thì sau này sinh con thế nào được hả?” Lan Lăng Vương nhìn thấy trợn mắt. “Đồ đáng chết Diệp Bắc! Đồ khốn Diệp Bắc! Anh muốn như thế nào hả?” Thượng Quan Quỳnh Dao tức đến mức bộ ngực cũng rung lên, chỉ cảm thấy mặt mình sắp bị nắm đến mức không còn cảm giác nữa rồi. Diệp Thiên cười he he, tựa đầu vào đầu cô ta. “Anh muốn làm gì?” Thượng Quan Quỳnh Dao khẽ cong eo nhỏ, bộ dạng không muốn để Diệp Thiên hôn cô ta, Nhưng kết quả tay Diệp Thiên kéo một cái hướng về thân mình, cái miệng nhỏ màu hoa đào của Thượng Quan Quỳnh Dao đã chạm vào môi của Diệp Thiên. Xẹt! Thượng Quan Quỳnh Dao như bị sét đánh, trong đầu một mảng trống rỗng, đôi mắt đẹp mở to cực lớn, trong lòng ngập tràn sóng to gió lớn. Tên khốn Diệp Bắc này dám ở trước mặt nhiều người như thế mà cướp đi nụ hôn đầu của bản quận chúa ư? Hắn…Hắn…đồ lưu manh đáng chết! Đồ đáng ghét! Tuy rằng trong lòng nghĩ như thế nhưng cô ta không hề phản kháng mà rất hưởng thụ cảm xúc kì diệu này, dần dần khuôn mặt cũng đỏ thành một mặt trời nhỏ. “Wow!” Khiến cho một đám người kinh sợ ngây ngẩn! “Ha ha!” Lan Lăng Vương nhìn thấy một màn này cười híp mắt, trong lòng nghĩ: “Tên nhóc Diệp Bắc này vậy là thích con gái ta rồi, chuyện tốt!” Diệp Lam Duyên chu môi, bộ mặt thất vọng, trong lòng tự hỏi bản thân: “Có phải do mình đêm mấy hôm trước không cho Diệp Bắc nên anh ấy giận rồi, không thích mình nữa?” Nghĩ đến đây cô ta cực kỳ hối hận. Sớm biết như vậy đêm đó cô đã cho hắn luôn rồi. “Chị Lam Duyên, quận chúa Quỳnh Dao có nhiều ưu thế hơn chị nhiều lắm, không chỉ đẹp hơn chị, còn đầy đặn hơn chị, quan trọng là còn có một người cha lợi hại. Chị phải tiên hạ thủ vi cường không thì sẽ mất đi Diệp Bắc đấy.” Diệp Lan đi đến bên cạnh nói nhỏ với Diệp Lam Duyên. “Chị… Chị…Phải làm thế nào mới tiên hạ thủ vi cường được?” Diệp Lam Duyên cúi đầu nhẹ giọng hỏi. Diệp Lan khẽ mỉm cười, nói: “Nhân lúc bây giờ còn chưa bắt đầu buổi kiểm tra mau mau rút lui, cùng với Diệp Bắc quay về Cát Tiên, chủ động cho anh ấy, có như thế thì chị mới đến trước được.” “Hả?” Gương mặt Diệp Lam Duyên trong thoáng chốc biến thành đỏ như mặt trời, yếu ớt hỏi: “Như thế…có được không?” “Đàn ông đều háo sắc, chắc chắn cách này được!” Diệp Lan nói, sau đó đẩy Diệp Lam Duyên, thúc giục nói: “Chị mau đến ngăn cản hai người họ đi, đừng để quận chúa Quỳnh Dao bị Diệp Bắc hôn mê muội cũng không tham gia buổi kiểm tra nữa, cùng anh ấy trở về Cát Tiên thì chị không có được Diệp Bắc nữa đâu!’ Diệp Lam Duyên nghe thấy thế trong lòng vội vàng, lập tức gom dũng khí, bước những bước lớn đến phía trước, kéo Diệp Thiên ra nói: “Diệp Bắc, tôi không tham giá kiểm tra nữa, tôi, tôi... tôi muốn cùng anh quay về Cát Tiên, tặng tôi cho anh.” “Ối giời!” Tất cả mọi người đều kinh sợ. “Không được!” Thượng Quan Quỳnh Dao kéo lại Diệp Thiên, rất cố chấp nói: “Tôi không cho phép cô câu dẫn Diệp Bắc, cô tránh ra một bên đi!” “Tôi…Tôi mới không cho cô câu dẫn Diệp Bắc ấy!” Diệp Lam Duyên lại kéo Diệp Thiên lại. “Cô muốn ép tôi đánh cô à?” Thượng Quan Quỳnh Dao tức giận nói: “Diệp Bắc trước mặt nhiều người như thế hôn tôi rồi, anh ấy nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi, tôi muốn anh ấy phải cầu hôn tôi trước mặt cha tôi, không có việc của cô ở đây đâu!” Nói xong, cô ta lại kéo Diệp Thiên lại. “Nhưng đêm hôm trước Diệp Thiên cũng hôn tôi rồi, còn nhìn hết của tôi rồi, cũng phải chịu trách nhiệm với tôi, tôi cũng không cần anh ấy phải tốn tiền cầu hôn tôi, tôi cứ thế làm vợ anh ấy luôn cũng được!” Diệp Lam Duyên lại kéo Diệp Thiên lại. “Trời mẹ ơi, cái tên Diệp Bắc bị hai người đẹp tranh đoạt, đúng là quá sướng rồi!” Rất nhiều thanh niên đều nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt ngưỡng mộ. “Là cô ép tôi đánh cô đấy!” Thượng Quan Quỳnh Dao tức lắm, rút ra roi da muốn đánh Diệp Lam Duyên, nhưng bị Diệp Thiên giữ tay lại. “Tôi quay về với Diệp Lam Duyên trước, buổi tối sẽ đến tìm cô, tuyệt đối mưa móc đều phân đều.” Diệp Thiên mở miệng cười lớn: “Mau thu roi da lại đi.” “Anh là đồ khốn!” Thượng Quan Quỳnh Dao tức giận: “Anh về với tôi trước, tối đến với cô ta sau!” “Mẹ của tôi ơi! Thế này…” Tất cả mọi người đều ngây ngẩn rồi. Lạc Tuấn Tú cực kỳ tức giận hét lên: “Trưởng lão Đạo vụ đường, tên khốn Diệp Bắc này đến đây phá hoại, ông mau đuổi hắn đi đi, nếu không tiên môn của Thượng Thanh Tông sẽ thiếu đi hai nữ đệ tử ưu tú đấy!” “Tôi nguyện ý nên im miệng đi!” Thượng Quan Quỳnh Dao và Diệp Lam Duyên cùng nhau hét lên. Diệp Thiên cười khóc không được, hai tay giương ra, trái ôm phải ấp, nói: “Hai người đều không chịu nhường, vậy thì cùng đến nhà trọ với tôi đi vậy.” “Được.” Hai người đều đồng thanh nói. “Ha ha!” Diệp Thiên cười lớn: “Ôm được hai mỹ nhân về, không tồi, không tồi đâu!” Nói xong hắn muốn bay lên. Nhưng đúng lúc này, một âm thanh quát lên: “Đừng có quá mức hỗn xược, muốn đi tự mình đi, để hai cô gái ấy lại!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]