Chương trước
Chương sau

Nhìn thấy hơn mười nghìn tu sĩ trình độ hợp đạo trở lên đều đứng ra, tất cả đều không vừa ý với Diệp Thiên, ai cũng đều xoa xoa nắm đấm, dáng vẻ như muốn xé Diệp Thiên ra. Mấy người Diệp Lam Duyên và Diệp Lan đều cảm thấy lo lắng đến mức ruột gan sắp vọt lên tận cổ họng luôn rồi.
Nhiều chân tiên từ trình độ hợp đạo trở lên như thế dù cho chỉ là một tiên vương mới nhập môn cũng phải nhượng bộ lui binh.
Diệp Thiên tuổi tác còn trẻ, có thể có được tu vi hợp đạo viên mãn đã là chuyện cực kỳ cực kỳ nghịch thiên rồi. Chắc chắn không thể cũng là tiên vương!
Nhìn khắp cả Thiên Khôi Tinh có vị tiên vương nào không hơn trăm nghìn tuổi?
Tiên vương mười nghìn tuổi cực kỳ ít ỏi, trong một nghìn tiên vương khó lắm mới có thể chọn ra một người. Dù có là tiên vương một trăm nghìn tuổi cũng có dáng vẻ của một ông chú rồi, không có ai trẻ trung như vậy được.
Cho nên, không có một ai cho rằng Diệp Thiên là tiên vương.
“Diệp Bắc, đây…đây…nhiều người không vừa lòng với chúng ta như thế, phải làm sao đây?” Diệp Lam Duyên chạy đến bên cạnh Diệp Thiên, kéo cánh tay hắn ta, lo lắng đến mức sắp khóc: “Đều tại tôi không tốt, tối hôm đó tôi cho anh, mất đi tư cách tham gia khảo thí thì sẽ không đem đến phiền phức lớn như thế cho anh.”
Cô ta khóc lóc tự trách mình.
Diệp Thiên cười lau nước mắt cho cô ta, nói: “Người đàn ông mà cô thích, không yếu như cô nghĩ đâu, dù cho có là mười nghìn chân tiên, tôi chỉ cần giẫm chân một cái cũng có thể chấn cho họ chết một nửa, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
“Ha ha ha!”
Lời kia vừa nói dứt đã khiến cho tất cả tu sĩ ở đó bật cười.
“Tôi không nghe nhầm đấy chứ, hắn ta vừa nói giẫm chân một cái cũng đủ chấn động chết chúng ta à? Hắn tưởng mình là tiên vương cảnh giới Thiên Huyền trở lên à? Đúng là nực cười chết tôi!” Trần Cường nén cười đỏ cả mặt.
Lần nữa khiến cho tất cả cùng bật cười.
“Diệp Bắc, tôi phát hiện anh là một người mặt dày! Đứng trước mặt bao nhiêu người như thế mà dám nói phét, nói phét còn nói quá đà đến mức ấy, không sợ đào hố chôn mình sao!” Thượng Quan Quỳnh Dao phồng hai má tức giận nói, mùi chua bốc lên nồng nặc.
“Đối xử tốt với Diệp Lam Duyên như thế, nhẹ nhàng như thế, tại sao lại đối xử thô bạo với tôi như vậy, ngoài trừ tóm tôi thì cũng là tóm tôi, quá độc ác! Bổn quận chúa chẳng lẽ không xinh đẹp bằng con bé Diệp Lam Duyên kia sao?” Trong lòng cô ta cực kỳ không vui.
Vì thế cho nên ý định muốn gọi cha mình đến giải cứu Diệp Thiên cũng bị tức bay luôn rồi.
“Dám ở trước mặt quận chúa tôi đối xử tốt với Diệp Lam Duyên như vậy, thế thì anh cứ ở đó mà đợi chết đi, bổn quận chúa không thèm quan tâm anh nữa đâu!” Trong lòng cô ta giận dữ bật ra câu này.
“Thế thì cô cố mở to mắt ra nhìn cho kỹ, tôi chỉ nói sự thật, không phải nói phét.” Diệp Thiên nhìn Thượng Quan Quỳnh Dao nói.
Sau đó lại quay lại nói với Diệp Lam Duyên: “Cô lùi lại phía sau đi, ở đó xem tôi đánh chó.”
“Tôi không.” Diệp Lam Duyên cứng nhắc lắc đầu: “Tôi muốn ở bên cạnh anh, muốn cùng sống cùng chết với anh, tuy rằng tôi không được đầy đặn như quận chúa Quỳnh Dao. Nhưng tôi thích anh hơn cô ta.”
Khuôn mặt của cô ta cực kỳ nghiêm túc, dưới tình huống như thế này, cô ta cảm thấy nếu mình không nói ra lời trong lòng, sợ là sau này sẽ không có cơ hội nữa.
Diệp Thiên không nhịn được muốn bật cười, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.
Diệp Lam Duyên rất đơn thuần, rất lương thiện, không nên cười nhạo cô ấy.
Tâm hồn của những cô gái như thế này thường rất yếu đuối, không giống như Thượng Quan Quỳnh Dao muốn trêu cô ta thế nào cũng được.
“Được rồi, vậy tôi đem cô theo, đánh hết sạch chó hổ trên thiên hạ.”
Nói xong, Diệp Thiên ôm eo nhỏ của Diệp Lam Duyên, một bước bay lên trời, nhìn xuống dưới hét lên: “Những người không vừa mắt tôi đều lên hết đi, xem tôi tận diệt các người như thế nào!”
“Chết tiệt!”
Vương Bình Sang cực kỳ không vui, tay to vung lên, hô: “Tất cả những người không vừa mắt hắn, theo lệnh tôi vây hắn lại, cùng nhau ra tay, đánh hắn thành bột mịn!”
Lời vừa nói xong, anh ta dẫn đầu bay lên trên không trung.
Trên thực tế, Diệp Thiên mạnh miệng nói phét thế nhưng trong lòng Vương Bình Sang cũng cảm thấy hơi lo ngại, không dám một mình đối chọi với Diệp Thiên sợ rằng sẽ có kết cục giống Lạc Tuấn Tú, sẽ mất hết cả thể diện.
Dù sao Diệp Thiên có thể dễ dàng đánh bại Lạc Tuấn Tú hẳn là tu vi ít nhất cũng là hợp đạo viên mãn, nhưng anh ta là trung kỳ hợp đạo viên mãn, nếu Diệp Thiên cũng cùng cấp với anh ta, hoặc cao hơn anh ta một chút đánh bại anh ta thì sẽ rất mất mặt.
Cho nên anh ta mới mượn tay nhiều người như thế, muốn một phát giết chết Diệp Thiên luôn, có như vậy ai cũng không thể nói anh ta cậy đông hiếp yếu được, dù sao cũng là do Diệp Thiên giả vờ mạnh khiến người khác phẫn nộ, chẳng liên quan gì anh ta cả.
Rất nhanh hơn chục nghìn thanh niên hợp đạo cảnh từng tốp cùng nhau vây Diệp Thiên vào giữa.
“Ranh con, đi chết đi!”
Vương Bình Sang chém một búa cách không thoáng chốc bổ đến.
Xoẹt!
Một luồng sáng màu cam như mặt trăng hình búa mang theo khí thế rời núi lấp biển xé rách không trung bổ về phía Diệp Thiên.
Cùng lúc đó, Trần Cường và mười nghìn người khác cùng đều tới tấp ra tay, có kiếm, có đao, có đấm, có đá, có phù chú…
Năng lượng chi chít lúc nhúc ùn ùn kéo đến, đều tập trung hướng về phía Diệp Thiên, khiến cho mảnh không khí phía trên đài Đan Long đều bị xé nát thành từng mảnh nhỏ.
“Trời đất ơi! Kinh khủng quá! Dù cho có là tiên vương nhập môn thiên huyền cảnh giới cũng không thể chống lại vây công của nhiều chân tiên hợp đạo như thế này đâu.” Có người sợ hãi kêu lên.
“Chắc chắn là không chống lại được, nên cái người tên Diệp Bắc kia chết chắc rồi.”
Rất nhiều người đều cho rằng như thế.
“Hừ!” Hai tay của công chúa Bình Dương khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu lên cười lạnh: “Dám đấu với bản công chúa, cho anh chết cũng không biết mình chết như thế nào!”
“Cái đồ Diệp Bắc khốn nạn!” Mũi của Thượng Quan Quỳnh Dao lệch luôn rồi: “Đang sống bình thường thì không muốn, lại cứ phải tìm đường chết cơ. Anh không biết anh mà sống có khi hôm nào đó bản quận chúa đây sẽ giúp anh xoa bóp một chút đấy.”
Cô ta thật lòng cũng không muốn Diệp Thiên chết.
Đến cả Lan Lăng Vương cũng vì Diệp Thiên mà đổ mồ hôi tay, trong lòng nghĩ: “Nếu như cậu không chết, bản vương sẽ ban thưởng Quỳnh Dao cho cậu, nhưng quá nửa là cậu không có số cưới được Quỳnh Dao rồi.”
Trong khi tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Thiên chắc chắn sẽ chết.
Đột nhiên trên người Diệp Thiên nổi lên một vòng phòng hộ lớn màu xanh thẫm như đại dương, bao vây hắn và Diệp Lam Duyên lại bảo vệ ở bên trong.
“Cương khí hộ thể màu xanh, đây là cương khí hộ thể thần hải cảnh giới, hắn là hợp đạo cảnh giới mà lại dùng cương khí hộ thể của thần hải cảnh giới. Hắn ta không phải đần rồi chứ, cương khí hộ thể cũng dùng sai sao?” Có người hô lên.
“Ha ha ha.”
Câu kia khiến mọi người có mặt đều bật cười.
Nhưng lại không ngờ rằng tràng cười của mọi người vừa vang lên đã nhìn thấy năng lượng dày đặc đánh lên cương khí hộ thể màu xanh, tất cả đều bị chấn thành bụi mụn, còn cương khí hộ thể lại cực kỳ cứng rắn.
“Sao lại có thể như thế được?”
Vương Bình Sang và mười nghìn thanh niên hợp đạo cảnh giới, và hơn năm triệu tu sĩ ở trên đài Đan Long đều bị một màn này làm kinh sợ đến trợn trừng mắt.
“Trời ơi!”
Thượng Quan Quỳnh Dao bụm miệng, cô ta đã bị kinh sợ đến mức nói không nên lời, trong mắt viết đầy sự sợ hãi, rung động, kích động và cả vui sướng cùng nhiều thần sắc phức tạp.
Diệp Bắc quá mức lợi hại!
Trong lòng cô ta kêu lên.
“Mẹ ơi!”
Dù có là Lan Lăng Vương cũng bị một màn này khiến cho cực kỳ khiếp sự: “Dùng cương khí hộ thể của thần hải cảnh giới, ngăn chặn tất cả đòn đánh hợp lực của nhiều chân tiên như thế, vậy mà hộ thể vẫn không suy chuyển gì, thế này ít nhất cũng phải là tiên vương đỉnh phong thiên huyền cảnh giới trở lên dùng thần niệm để gia tăng phòng hộ của cương khí hộ thể thì mới có thể làm được đến mức này!”
“Tuổi còn trẻ như thế mà đã là đỉnh phong thiên huyền cảnh trơ lên, đúng là quá mức nghịch thiên rồi!”
Lúc này trong lòng ông đã chắc chắn ý định rằng sẽ gả Quỳnh Dao cho Diệp Thiên, dù có phải thêm một nghìn cân đá Nữ Oa cũng sẽ gả!
“Lên lần nữa! Cùng đánh chết tên kia cho tôi! Ông đây không tin đánh không trúng!” Vương Bình Sang hết lên, tu vi của anh ta thấp, đương nhiên không có mắt nhìn như Lan Lăng Vương, nếu như biết Diệp Thiên là cảnh giới đỉnh phong thiên huyền trở lên thì anh ta chắc chắn đã bị dọa sợ đến mức tè ra quần.
Rất nhanh, một trăm nghìn chân tiên lại ra tay lần nữa.
Rầm rầm oành!
Cương khí hộ thể vẫn cứng rắn như cũ.
Liên tiếp đánh mười mấy lần vẫn không thể phá vỡ để tiến vào.
Lúc này Vương Bình Sang và những người khác đã thấy tuyệt vọng rồi.
Cảnh giới phòng hộ này quá cao rồi!
“Tuyệt vọng rồi chứ gì?” Diệp Thiên quét mắt nhìn toàn bộ, cười lạnh: “Đến lượt tôi đánh lại rồi phải không.”
Lời vừa dứt, hắn thu lại cương khí hộ thể, trong đầu niệm thần niệm, cả một trời mưa kiếm chi chít bao vây lấy hắn làm trung tâm, từng thanh kiếm màu vàng kim, sắc bén không gì bì được, đem đến cho người ta một cảm giác không gì mà không đánh nổi.
“Trời mẹ ơi! Kiếm vũ kim sắc. Đây đúng là một tiên vương thiên huyền cảnh giới hàng thật giá thật!”
Khi nhìn thấy màu sắc của mưa kiếm là màu vàng kim, Trần Cường sợ hãi biến sắc kêu lên, hai chân đều mềm nhũn, suýt chút nữa là rớt xuống bên dưới.
“Chạy! Chay mau!!” Vương Bình Sang sợ hãi hét lên.
Trong thoáng chốc hơn trăm nghìn chân tiên hỗn loạn như một nồi cháo, chạy trốn tán loạn khắp nơi.
“Đi!”
Diệp Thiên khẽ quát một tiếng.
Vù vù vù!
Hơn triệu thanh kiếm như mưa cùng phóng ra, gào thét xé trời, Vương Bình Sang và những người khác căn bản không kịp chạy trốn, ngay trong khoảng khắc đều bị trúng kiếm. Người nào vận may tốt thì trúng mười kiếm, người nào vận rủi thì trúng vài trăm kiếm.
Ngay khoảng khắc đó tiếng khóc tiếng gào vang đầy trời, hơn trăm nghìn chân tiên như chim bị trúng tên, lũ lượt rơi rớt xuống bên dưới.
Khiến cho hàng triệu trái tim bên dưới kinh sợ.
Tất cả mọi người đều nói không ra lời. Chỉ có một bụng sóng cuộn biển gầm đang gào thét nói lên sự sợ hãi của họ đới với Diệp Thiên.
Cái này không phải người!
Đây rõ là một yêu quái!
Rất nhanh sau đó, Diệp Thiên ôm Diệp Lam Duyên đang ngẩn ra như phỗng hạ xuống đất, lúc này mới buông Diệp Lam Duyên ra, đi đến trước mặt công chúa Bình Dương cũng đang ngây ra như phỗng, một tay túm lấy vạt áo của cô ta, một tay “bốp bốp” tát cô ta hai phát, vừa tát vừa nói: “Công chúa rất giỏi nhỉ, nói cô không bằng chó cô chính là không bằng chó, đừng có mà cãi lại tôi, nếu không tôi sẽ đánh chết cô đấy.”
“Mẹ ơi!”
Nhìn thấy công chúa Bình Dương bị Diệp Thiên tát hai phát lên mặt, tất cả mọi người đều kinh sợ đến tròng mắt cũng sắp lọt ra ngoài.
Như thế này quá mức lớn mật rồi!
Con gái của bệ hạ mà cũng dám đánh?
Có trăm nghìn cái đầu cũng không đủ để gánh đâu!
“Trời ơi! Cái người Diệp Bắc này, cậu ta đánh công chúa Bình Dương thật à? Hỏng việc rồi! Đúng là hỏng việc rồi! Thế này thì bảo bản vương làm sao gả Quỳnh Dao cho cậu ta được đây hả trời!” Lan Lăng Vương tức đến mức phát điên.
Đúng lúc này vang lên tiếng cực lớn “Vù ầm ầm!”
Ngay sau đó, một âm thanh già nua cũng theo đó vang lên:
“Ai cho cậu cái gan đánh người trên Thượng Thanh Tônghả?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.