Nhìn thấy hơn mười nghìn tu sĩ trình độ hợp đạo trở lên đều đứng ra, tất cả đều không vừa ý với Diệp Thiên, ai cũng đều xoa xoa nắm đấm, dáng vẻ như muốn xé Diệp Thiên ra. Mấy người Diệp Lam Duyên và Diệp Lan đều cảm thấy lo lắng đến mức ruột gan sắp vọt lên tận cổ họng luôn rồi.
Nhiều chân tiên từ trình độ hợp đạo trở lên như thế dù cho chỉ là một tiên vương mới nhập môn cũng phải nhượng bộ lui binh.
Diệp Thiên tuổi tác còn trẻ, có thể có được tu vi hợp đạo viên mãn đã là chuyện cực kỳ cực kỳ nghịch thiên rồi. Chắc chắn không thể cũng là tiên vương!
Nhìn khắp cả Thiên Khôi Tinh có vị tiên vương nào không hơn trăm nghìn tuổi?
Tiên vương mười nghìn tuổi cực kỳ ít ỏi, trong một nghìn tiên vương khó lắm mới có thể chọn ra một người. Dù có là tiên vương một trăm nghìn tuổi cũng có dáng vẻ của một ông chú rồi, không có ai trẻ trung như vậy được.
Cho nên, không có một ai cho rằng Diệp Thiên là tiên vương.
“Diệp Bắc, đây…đây…nhiều người không vừa lòng với chúng ta như thế, phải làm sao đây?” Diệp Lam Duyên chạy đến bên cạnh Diệp Thiên, kéo cánh tay hắn ta, lo lắng đến mức sắp khóc: “Đều tại tôi không tốt, tối hôm đó tôi cho anh, mất đi tư cách tham gia khảo thí thì sẽ không đem đến phiền phức lớn như thế cho anh.”
Cô ta khóc lóc tự trách mình.
Diệp Thiên cười lau nước mắt cho cô ta, nói: “Người đàn ông mà cô thích, không yếu như cô nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046717/chuong-1052.html