Chương trước
Chương sau

Vì tránh việc bị bại lộ thân phận, lần này ra cửa Diệp Thiên đã biến thú Kim Lân mắt xanh thành một ông chú tóc nhuộm bảy sắc cầu vồng. Nguyên nhân là vì trên thông báo truy nã anh đã ghi rõ một điều, Diệp Bắc Minh kỵ yêu thú bảy màu và mang theo một thiếu nữ. Cho nên để tránh cho người khác thấy thú Kim Lân mắt xanh rồi bại lộ thân phận Diệp Thiên mới muốn biến nó thành người.
Giây phút này cả đoàn người cùng ngựa kiếm vọt ra từ trong động, hướng thẳng về phía Cửu Châu long mạch.
Cả quãng đường tuy có nhìn thấy một vài tiên vương, nhưng mà rất ít, bởi vì không phải là tiên vương cấp viên mãn nên không thể nhìn thấu thần hồn của Diệp Thiên được, cho nên bọn họ chỉ liếc mắt một lượt rồi lười phải phản ứng thêm.
Sau khi đi cả một ngày, đoàn người dừng lại trên không trung của một ngọn núi.
“Lão Diệp, bên dưới của ngọn núi này chính là trận đồ bát quái của long mạch chôn cất vị Ma thần kia, mấu chốt của chín dải long mạch đã nằm ở dưới ngọn núi này rồi đó.” Lão Từ chỉ vào một đỉnh núi ở phía dưới nói.
Sau đó lại hỏi thêm: “Làm cách nào mới có thể phá giải được Cửu Long Phược Ma Đại Trận đây?”
“Đơn giản thôi.” Diệp Thiên cười cười, từ bên trong kết giới lấy ra chín chiếc kính bát quái, đây là thứ anh đã chuẩn bị trong lúc hai người lão Từ và lão Hứa đi vẽ bản đồ.
Sau đó Diệp Thiên cầm một chiếc kính bát quái lên đưa cho lão Từ, yêu cầu ông ấy đi xuống dưới đặt kính bát quái bên cạnh rồng canh gác, trên mặt kính sẽ hiện rõ đường đi tiếp theo.
Lão Từ tỏ vẻ đã hiểu rõ rồi lập tức đáp xuống dưới, bởi vì núi non đã được đánh dấu từ trước nên có thể trực tiếp đi vào đặt kính bát quái mà không tốn mất quá nhiều thời gian.
“Đi tới long mạch tiếp theo thôi.” Diệp Thiên lại nói một câu, Hứa Trung Nguyên điều khiển kiếm đi tới long mạch tiếp theo.
Lại mất hơn nửa này, cuối cùng chín chiếc kính bát quái đã được sắp xếp xong xuôi.
Mà lúc này Diệp Thiên đang ở ngay chính giữa trung tâm của trận đồ bát quái long mạch kia.
Diệp Thiên nhẩm thần chú đảo qua đảo lại, trong phạm vi 1 triệu km cũng không nhận ra được hơi thở của Tiên Tôn nào, kết quả anh đưa tay ra làm một dấu chỉ, hét lớn một tiếng: “Lên!”
Theo câu nói của anh, trên chín dải long mạch phóng lên chín dải ảnh sáng chói mắt, ánh sáng này nối liền với nhau tạo thành một trận đồ bát quái rất lớn, bao trùm hơn một nghìn km vuông, vô cùng đồ sộ!
“Sao lại thành ra như vậy?” Mấy nghìn người sống quanh khu vực của trận đồ bát quái trong nháy mắt đều ồ lên kinh ngạc.
“Sao tự nhiên đang yên đang lành lại sáng chói như vậy, đây là hiện tượng kì bí gì thế?”
“Là vị Tiên Tôn nào đang tu luyện hay sao?”
“Đây là hiện tượng tự nhiên hay nhân tạo thế?”
“....”
Vô số người đều thốt lên đầy khó hiểu.
Những người tu luyện có chút tò mò muốn xem đã nhịn không nổi mà bay lên trời thật cao mới có thể nhìn thấy mấy dải ánh sáng đang hợp lại thành một trần đồ bát quái.
“Hẳn là do người làm ra rồi. Đi xem ai đang giở trò quỷ đi.” Có một người trong số đó đề nghị.
Kết quả là trong phạm vi hơn 1 triệu km đã có hơn một trăm nghìn người tu luyện sôi nổi đi về trung tâm của trận đồ bát quái.
“Lão Diệp ơi xem đi, trận đồ bát quái này đưa tới đây nhiều người tu luyện quá!” Lão Từ lập tức sốt sắng.
“Phải mất bao lâu nữa mới có thể giải xong đây? Nếu như thu hút sự chú ý của tiên vương cấp viên mãn thì thân phận của cậu sẽ bại lộ ngay lập tức đấy.” Lão Hứa cũng bắt đầu sợ hãi.
“Trước hết mấy người cứ cách xa tôi ra một chút đã, mỗi người một bên trông chừng, nếu như có Tiên Tôn tới đây thì bọn họ cũng không biết hai người và tôi cùng một bọn đâu, họ sẽ không xử phạt liên lụy tới hai người, pháp trận đang vận chuyển rồi, không thể nào mở ra nhanh như vậy được.” Diệp Thiên nói với vẻ vội vã.
Lão Từ và lão Hứa liếc nhau một lượt rồi đưa Cố Tịch Nhan lùi ra xa hơn.
Mà lúc này ánh sáng phát ra càng ngày càng chói mắt hơn, mặt đất cũng bắt đầu phát ra những tiếng ầm ầm dữ dội, mọi thứ trong phạm vi hơn 1 triệu km đều rung chuyển, bao trùm cả mấy chục quận huyện lân cận khiến mấy chục người đứng đầu các quận huyện đều bị dọa sợ, nhanh chóng cho người đi hoặc tự mình tới xem xét tình hình.
Không bao lâu sau, xung quanh Diệp Thiên đã vây kín hàng nghìn hàng triệu người tu luyện, còn có rất nhiều người tu luyện lớn gan dám đi hẳn tới chỗ này.
“Tên kia đang làm gì vậy? Mấy chục quận huyện đều bị cậu ta dọa sợ rồi, là do cậu ta bắt nguồn sao?”
“Có phải muốn phá hoại mấy chục quận huyện cùng một lúc hay không đây?”
“...”
Người tu luyện đang vây xung quanh sôi nổi bình luận.
Diệp Thiên không rảnh phản ứng với bọn họ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào long mạch ở phía dưới, trong lòng vô cùng nôn nóng chờ đợi Đại Trận được mở ra, anh có thể đi xuống dưới để mở chiếc quan tài kia ra.
Anh cũng lo lắng trước khi pháp trận này được giải xong thì sẽ thu hút Tiên Tôn về chỗ này, vậy thì công sức bỏ ra đều uổng phí cho người khác cả rồi.
Quả nhiên điều gì sợ nhất thì sẽ là điều tới sớm nhất.
Đột ngột có một tiếng hét chói tai vang lên.
“Tôi còn tưởng kẻ nào đang ở đây làm trò quỷ, thì ra lại là cậu đấy à Diệp Bắc Minh, cho rằng dịch dung rồi thì tôi không nhận được đấy hả, suy nghĩ của cậu, thần hồn của cậu đều bị tôi nhìn thấu cả rồi, ha ha ha!”
Lời này vừa thốt lên, ánh mắt Diệp Thiên đột nhiên sắc bén hơn rất nhiều, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một tiên vương cấp viên mãn đang cười ha ha với anh.
“Cái gì cơ? Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh à?”
Người tu luyện vây xung quanh bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Rất nhanh nhiều người tu luyện đã bắt đầu lôi thiết bị truyền tin của mình ra chuẩn bị truyền tin tức này đi.
“Muốn chết à!” Sắc mặt của Diệp Thiên lạnh lùng, hai mắt trong nháy mắt trở nên đục ngầu lại.
Giây tiếp theo.
Hai tia lửa chói sáng từ trong mắt anh bắn ra xung quanh anh một vòng lớn, trong nháy mắt lửa cháy ngập trời.
“Á!”
Hàng trăm hàng nghìn người tu luyện bị nhấn chìm trong ngọn lửa dữ dội, người dưới cấp tiên vương trong nháy mắt hóa thành tro tàn, người có tu vi thấp hơn tiên vương đã bị thiêu cháy đến mức liên tục hét lên thảm thiết.
“Diệp Bắc Minh, nộp mạng của cậu ra đây đi! Tôi muốn đem cái đầu quý giá của cậu đổi lấy món bảo bối kia, ha ha ha!”
Tiên vương cấp viên mãn kia cười một tiếng đầu ngông cuồng, lập tức liều chết phi thẳng về phía Diệp Thiên ở bên này.
Bởi vì trên thông báo truy nã không hề viết Diệp Thiên lợi hại đến mức này cho nên nhiều người tu luyện ở Thiên Vực không thể biết rõ thực lực của Diệp Thiên, nếu như biết rõ mà nói, sao còn có thể dám tới đây tìm Diệp Thiên được.
“Vậy thì ông hãy chết đi!” Diệp Thiên vốn không muốn làm hại gì tới tiên vương, vậy mà kẻ điên này lại cả gan tới đây chịu chết, chỉ vì bảo bối mà tới tận đó giết chết anh.
Ngay lập tức, Diệp Thiên đột ngột tung ra một đòn chí mạng.
“Con mẹ nó!” Tiên vương kia thấy một đòn anh tung ra mang theo sức mạnh đột phá vô cùng mạnh mẽ bắn về phía mình thì cả người chấn động không thôi, sắc mặt biến đổi điên cuồng.
“Mau chạy ngay!” Ông ta giờ mới nhận ra mình vốn dĩ chẳng phải đối thủ của Diệp Thiên, đang muốn lùi chân lại để rút lui thì đã không còn kịp nữa rồi, chỉ thấy một đòn kia vững vàng đánh thẳng vào người ông ta.
Đùng!
Một tiếng vang lớn làm rung chuyển cả đất trời, tiên vương cấp Thiên Huyền Cảnh viên mãn lúc đầu đã bị một đòn chí mạng này đánh mạnh tới.
Thần hồn của ông ta đang muốn chạy trốn đã bị Diệp Thiên dùng một đòn mạnh mẽ xé toạc ra.
Ngay sao đó, Diệp Thiên vọt vào trong biển lửa, lướt qua một lượt mười mấy người có tu vi khá cao ngang ngang với tiên vương đang cố trụ lại trong biển lửa kia rồi xử lý sạch sẽ.
“Là kẻ nào đang làm trò quỷ ở đây?”
Vừa xử lý xong một đám tai họa lớn thì lại có một đám nhân mã phi tới.
Đám nhân mã này lợi hại hơn nhiều, vài kẻ đạt tới Thiên Huyền Cảnh viên mãn, có đỉnh kỳ, có trung kỳ, ngay cả hậu kỳ cũng có một người nữa.
“Không ổn rồi!” Diệp Thiên thầm than một tiếng không xong rồi ở trong lòng, đến nước này chỉ sợ là hành tung đã bại lộ, nhanh chóng lôi Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm ra, thần hồn đi vào sâu bên trong để kích hoạt kiếm này.
“Ha! Thì ra là Diệp Bắc Minh à!”
Mặc dù Diệp Thiên đã cố hết sức nhanh chóng trốn vào trong kiếm rồi nhưng sau cùng vẫn bị nhận ra.
“Ha ha ha!” Lập tức có một tiên vương cười lớn: “Diệp Bắc Minh, cậu cho rằng chỉ cần giấu thần hồn đi là có thể ngăn cản khả năng chúng tôi nhận ra cậu hay sao? Cậu sai hết rồi, chúng tôi nhận ra rồi đó, ha ha ha!”
Rất nhanh, nhóm tiên vương kia vì muốn lấy đầu của Diệp Thiên về đổi lấy món bảo bối kia mà cùng phối hợp đánh trước sau, cùng nhau tấn công Diệp Thiên.
Những kẻ không phải cấp tiên vương nghe nói là Diệp Bắc Minh cũng lập tức lôi thiết bị truyền tin ra truyền tin tức đi.
Cũng may chưa đợi được thiết bị truyền tin hoàn thành việc truyền tin thì Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm đã được kích hoạt, sát khí ngập trời trong nháy mắt đã xử lý gọn gàng tất cả những kẻ không phải cấp độ tiên vương quanh đó.
Sau đó Diệp Thiên rút kiếm dứt khoát liều chết xông tới.
Nhưng càng ngày càng có nhiều kẻ tu luyện cả gan tới đó. Rất nhiều người đứng đầu các quận huyện cũng tới rồi, số lượng người nhiều, tu vi cũng không hề kém, một mình Diệp Thiên trong phút chốc không thể nào xử lý hết được.
Nhưng mà bọn họ cũng không đủ khả năng đấu lại Diệp Thiên được. Lão Từ và lão Hứa cũng không dám chạy tới giúp đỡ, giúp đỡ chính là tìm đến cái chết rồi, bởi vì càng ngày càng có nhiều tiên vương chạy tới đó, rất nhiều kẻ còn lợi hại hơn hai người họ nhiều, ngay cả thú Kim Lân mắt xanh cũng chỉ có thể đánh một vài kẻ ở cấp tiên vương thôi, những kẻ cấp cao hơn nó cũng không thể đánh lại được.
“Con mẹ nó, tên Diệp Bắc Minh này cũng khá đấy, mau chóng truyền tin tới Thiên Đạo tông đi, để Thiên Đạo tông mau chóng phái Tiên Tôn tới đây!” Có một tiên vương vừa chống cự lại đòn tấn công của Diệp Thiên vừa hét lên.
Diệp Thiên rất muốn giết chết bọn họ trong nháy mắt để ngăn chặn tin tức bị lộ ra ngoài, nhưng mà nhân mã ở đây quá đông, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không thể giết hết được, anh rơi vào đường cùng đành phải hét lớn: “Lão Từ, lão Hứa, hai người nhanh chóng đưa Tịch Nhan rút lui đi, tôi sẽ chặn họng bọn họ lại, nếu không một láy nữa Tiên Tôn tới đây, chỉ cần giơ tay nhấc chân đã có thể giết trời diệt đất rồi, tính mạng của mấy người khó mà an toàn được!”
Anh không muốn làm hại tới hai vị công thần này.
Bởi vì tin tức đã bị truyền đi rồi, rất nhanh sẽ kéo theo Tiên Tôn tới đây thôi, đến lúc đó ngay cả bản thân mình anh cũng không lo nổi thì sao có thể lo lắng cho bọn họ được nữa, cho nên trước đó phải khuyên họ nhanh chóng rời đi.
“Vậy cậu phải bảo vệ mình cẩn thận đấy nhé!” Lão Từ và lão Hứa cũng biết tình hình đang rất nghiêm trọng, mặc dù không thấy được cảnh pháp trận được phá giải, không tận mắt thấy quan tài được mở ra, dù ít dù nhiều cũng có chút tiếc nuối, nhưng mà bảo vệ mạng sống rất quan trọng nên cũng không dám nói nhiều hơn, đưa theo Cố Tịch Nhan nhanh chóng rút lui.
Ầm ầm ầm!
Lúc này mặt đất càng rung chuyển dữ dội hơn nữa, long mạch ở trung tâm kia bắt đầu xuất hiện vết nứt, giống như hai khối đang chậm rãi tách ra vậy.
Cũng ngay tại thời điểm đó, một giọng nói ngông cuồng giống như tiếng chuông lớn vang lên.
“Ha ha ha! Diệp Bắc Minh! Cuối cùng cậu cũng chui đầu ra rồi hả, hôm nay cậu chết chắc rồi đó! Cậu không chạy thoát nổi đâu! Ông đây đã đưa theo cả ba vị Tiên Tôn của Thiên Đạo giáo tới đây rồi! Cho dù cậu có mọc thêm cánh cũng khó lòng thoát chết được! Ha ha ha!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.