Đi một quãng đường dài, vẻ mặt Huân Nhi càng ngày càng nghiêm trọng hơn, bởi vì thông qua sự quan sát của cô ấy, ít nhất có một phần mười địa bàn của Hiên Viên Hoàng triều đã bị đế quốc Long Hoàng và đế quốc Thiên Càn đóng chiếm rồi. Rất hiển nhiên, Hiên Viên Hoàng triều ít nhất đã bị hai đế quốc lớn này cùng liên minh đánh chiếm. Cũng may lãnh thổ của Hiên Viên Hoàng triều lớn, chiếm một nửa diện tích lục địa của Thủy Lam Tinh rồi. Ở Thủy Lam Tinh, Hiên Viên Hoàng triều đã tương đương với triều đại nhà Đường khi xưa, khí thế hưng thịnh hơn rất nhiều triều đại khác. Hiện giờ thì đã xuống dốc hơn xưa, tất cả những nước từng tiến cống cho Hiên Viên Hoàng triều bây giờ bắt đầu rục rịch dần dần chống lại Hiên Viên Hoàng triều. Đi sâu vào bên trong có thể thấy được khói báo động ở khắp mọi nơi, tiếng gào thét rung động cả trời đất, nhìn từ trên cao xuống chỗ chỗ đều là các binh lính nhỏ như kiến đang chạy qua chạy lại chiến đấu, đánh đến núi lở băng tan, long trời lở đất, cảnh vật trước mắt đều là thương binh, máu tươi chảy thành dòng sông khiến người khác chỉ nhìn thôi đã phải rùng mình. “Thật tức chết đi được! Chuyện này sẽ hại đến tính mạng của bao nhiêu người đây chứ!” Nhìn từng khu vực thành trì bị tấn công mạnh mẽ, những nơi sầm uất phồng hoa lúc trước giờ hoang tàn không ra đâu vào đâu, nơi nơi đổ nát tới mức thê lương, thi thể người chết chất lên thành núi, Huân Nhi căm phẫn tới mức nắm chặt hai tay lại, môi đã bị cắn tới mức sắp chảy máu rồi. “Huân Nhi đừng giận dữ nữa, ba đã từng nói rồi, làm nghề gì cũng phải tự thân gánh sinh thôi, người cũng từng nói kẻ yếu kém nhất định sẽ bị đánh, nếu như không muốn bị kẻ khác bắt nạt thì phải tự tìm cách khiến bản thân mạnh mẽ hơn, nếu không sẽ bị người khác nuốt gọn, chúng ta cứ đi gặp Phụ hoàng của em trước đi, để Phụ hoàng của em lệnh cho Thái Hoàng thúc đi cứu ba anh đã, chờ đến khi ba anh được cứu ra ngoài rồi thì có thể giúp Hiên Viên Hoàng triều phất cờ trở lại, đến lúc đó sẽ đánh bại tất cả bọn họ.” Bảo Bảo nói với vẻ an ủi. “Vâng!” Huân Nhi gật đầu thật mạnh, cô nhắm mặt lại, không tiếp tục nhìn những cảnh tượng khiến mình đau lòng hơn nữa. Không bao lâu sau đã đi tới chỗ không còn ngọn lửa chiến tranh và khói thuốc súng, phóng tầm mắt ra xa đã thấy cảnh tượng náo nhiệt và phồn hoa hiện ra. Nhưng mà vì phải hứng chịu ảnh hưởng của chiến tranh nên sự phồn hoa này cũng không còn được như ban đầu nữa, rất nhiều người đã di chuyển về sâu trong đất liền vì sợ quân lính của Hoàng triều sẽ lần nữa bị đánh bại, ngọn lửa chiến tranh cháy rụi sẽ lan cả đến chỗ bọn họ khiến gia đình họ không chốn dung thân. Nhà của họ không chỉ đơn giản là phòng để ở, mà là tất cả mọi người trong cùng một nhà. Người một nhà cùng đi tới chỗ nào thì đó chính là nhà của họ. Mãi cho đến khi tới được kinh đô và vùng lân cận, cũng chính là hoàng cung, cuối cùng thì Huân Nhi cũng nhìn thấy được bóng dáng của sự phồn hoa từng có trước kia, nhìn từ trên cao xuống, bóng người qua lại trên đường vẫn nhiều như vậy, rộn ràng ồn ào, cười cười nói nói. Không bao lâu sau, dưới mệnh lệnh của Huân Nhi, Thú Lân bay thổi lửa hạ cánh xuống hoàng cung vừa rộng lớn vừa đồ sộ. Trong hoàng cung thì không được bay như vậy, bước vào hoàng cung thì lễ nghi nghiêm khắc hơn nhiều, không được phép vi phạm. “Hoàng cung thật rộng lớn, so với Tử Cấm Thành quê của anh còn lớn hơn nhiều lắm.” Bảo Bảo không khỏi cảm khái một câu. Bức tường bao quanh hoàng cung vừa cao vừa dài, trong cung điện còn xa hoa lộng lẫy hơn nữa, cao ngất đến tận trời xanh, một cây cột ở đó thôi người thường cũng không thể nào ôm được. Nói ngắn gọn lại thì chỗ này đã khiến Bảo Bảo bất ngờ không thôi. “Mấy người là ai vậy, cung đình là cấm địa, người không liên quan không được quyền bước vào bên trong!” Thú Lân bay thổi lửa vừa đi tới trước cổng thành đã bị thị vệ ở đó chặn lại. Huân Nhi trực tiếp lấy viên ngọc đang cầm trên tay ra. Thị vệ vừa nhìn thấy lập tức quỳ xuống hành lễ. “Tham kiến công chúa Bình An!” Công chúa Bình An là pháp hiệu mà Phụ hoàng của Huân Nhi đã ban cho cô ấy, tên của cô ấy vốn dĩ chỉ có một chữ Huân ngắn gọn, cho nên Huyền Cực Tiên Tôn đã tự mình gọi cô ấy là Huân Nhi, mà ở trong hoàng cung này, tất cả mọi người đều phải gọi cô ấy là Bình An hoặc công chúa Bình An. “Đứng lên đi.” Huân Nhi thu hồi ngọc bội lại. Thị vệ đứng dậy lập tức tránh qua một bên tạo lối đi, thú Lân bay thổi lửa ngênh ngang bước qua chỗ đó vào trong. Không bao lâu sau một giọng nói đầy mừng rỡ đã vang lên. “Bình An muội muội đã về rồi sao!” Huân Nhi nghe theo âm thanh đó nhìn lại, chỉ thấy hoàng huynh thứ tám của cô ấy chạy tới. Cô ấy lập tức mừng rỡ nhảy xuống khỏi lưng thú Lân, vẫy vẫy tay về phía hoành huynh thứ tám của cô ấy là Hiên Viên Hạ Huy, đây là hoàng huynh đối xử tốt nhất với cô ấy trong tất cả hoàng huynh. “Tấn Vương.” Huyền Cực Tiên Tôn nhảy xuống khỏi lưng thú Lân chắp tay hành lễ. Bảo Bảo cũng học theo Huyền Cực Tiên Tôn chắp tay hành lễ. “Huyền Cực Tiên Tôn.” Hiên Viên Hạ Huy chắp tay đáp lễ, nhìn về phía Bảo Bảo nghi hoặc nói: “Vị này chính là?” “Tôi à, chồng của Huân Nhi.” Bảo Bảo khẽ gãi đầu cười hớn hở nói. “Cái gì cơ!” Hiên Viên Hạ Huy hoảng sợ ngây người, tỏ vẻ không dám tin nói: “Bình An muội muội, em, em... Tự mình lấy chồng ư?” Gương mặt của Huân Nhi đỏ lựng giải thích với anh ta: “Là do ba của anh Bảo đùa chút thôi, vẫn chưa kết hôn đâu mà. Nhưng mà anh Bảo đối xử với em rất tốt, em cũng đồng ý kết hôn với anh ấy.” “Chưa có sự cho phép của Phụ hoàng mà em dám đồng ý, anh nói cho em biết nếu như để Phụ hoàng biết được chắc chắn sẽ cho người đến trói em lại đấy, đến lúc đó đừng tránh hoàng huynh đây không nhắc nhở em nhé.” Hiên Viên Hạ Huy vô cùng nghiêm túc nói. “Em nghĩ là Phụ hoàng sẽ chấp thuận thôi.” Huân Nhi nói. “Đúng rồi anh.” Huân Nhi lại hỏi thêm: “Phụ hoàng đâu rồi ạ?” “Đang bàn luận chuyện chiến tranh với mấy vị đại thần đấy. Lần này khói thuốc súng bốc lên khắp nơi, năm nước lớn kết hợp lại xâm chiếm đã cướp mất một mảng lãnh thổ rộng lớn, mấy triệu tướng sĩ đã chết tại trận khiến Phụ hoàng phải gánh chịu áp lực rất lớn, đã mấy ngày rồi người chưa từng chợp mắt.” Hiên Viên Hạ Huy nói. Nói chuyện một lát, Huân Nhi lại đưa Bảo Bảo và Huyền Cực Tiên Tôn tới bên ngoài điện Long Đức chờ đợi. Đợi hơn một tiếng đồng hồ, sau khi các đại thần lần lượt rời đi, Huân Nhi mới để thái giám đi bẩm báo. Rất nhanh thái giám đã quay lại mời bọn họ vào trong. “Tham kiến Phụ hoàng!” “Bái kiến bệ hạ!” Huân Nhi, Huyền Cực Tiên Tôn và Bảo Bảo lần lượt hành lễ. “Ra là Bình An và Huyền Cực khanh đã trở lại rồi à.” Hiên Viên hoàng đế cười điềm đạm nói, cô con gái nhỏ dạo chơi một vòng quay trở về, vốn dĩ ông nên vô cùng vui mừng, nhưng lại bị chuyện liên quan tới chiến tranh ảnh hưởng tới, quả thật không thể nào vui vẻ nổi. “Phụ hoàng, trên đường nhi thần trở về đã nhìn thấy rồi, cuộc chiến đầy khói đạn này bao giờ có thể kết thúc đây ạ?” Huân Nhi hỏi. “Haiz.” Hiên Viên hoàng đế thở dài một hơi: “Chỉ sợ đợi được đến khi ngọn lửa chiến tranh bị dập tắt thì Hiên Viên Hoàng triều cũng không còn nữa rồi.” “Nghiêm trọng như vậy sao thưa Phụ hoàng?” Huân Nhi nhíu chặt mày lại. Hiên Viên hoàng đế gật đầu: “Năng lực của tất cả binh sĩ chỗ bọn họ cao hơn rất nhiều so với năng lực của binh sĩ Hiên Viên Hoàng triều chúng ta, qua mấy trận chiến lớn xảy ra, số lượng người bị thương và tử vong của quân ta tăng lên nhiều lần, hơn nữa năm nước lớn gộp lại nên số lượng Tiên Tôn cũng tăng lên, nhiều hơn ba vị so với Hiên Viên Hoàng triều chúng ta, bọn họ bây giờ hợp lại thành liên minh chung mục tiêu chống lại Hiên Viên Hoàng triều, sớm muộn gì Hoàng triều chúng ta cũng sẽ bị bọn họ tiêu diệt hết mà thôi, đến nỗi rốt cuộc nước nào mới là vua một cõi sau cùng đã không có liên quan gì tới chúng ta nữa rồi.” “Vậy thì có thể chống đỡ được khoảng bao lâu nữa thưa Phụ hoàng?” Huân Nhi hỏi với vẻ vô cùng đáng thương. “Tối đa là một trăm năm, tối thiểu là ba năm đến mười năm, rốt cuộc thì binh bại trận dồn lên như núi lở, đã đánh hơn hai mươi năm rồi, khí thế của binh sĩ ngày càng kém đi, sớm đã là nỏ mạnh hết thời rồi con ạ.” Hiên Viên hoàng đế nản lòng thoái chí nhưng ông lại không cam lòng thoái vị nhường lại tất cả cho họ nên chỉ có thể cố gắng chống đỡ mà thôi. “Bệ hạ.” Lúc này Huyền Cực Tiên Tôn nói: “Vi thần có thể giới thiệu cho bệ hạ một người, nếu như bệ hạ có thể gặp được người này, nhất định có thể đẩy lùi được hơn trăm triệu kẻ địch ở ngoài.” “Trời ạ!” Hiên Viên hoàng đế vô cùng mừng rỡ: “Không biết Huyền Cực khanh đang muốn giới thiệu cho trẫm người nào đây?” “Ba của cậu ta.” Huyền Cực Tiên Tôn chỉ về phía Bảo Bảo. “Ba cậu ta?” Hiên Viên hoàng đế nhíu mày: “Ba cậu ta đang ở đâu, vì sao không đưa tới đây luôn?” “Thật ra là như này thưa bệ hạ.” Huyền Cực Tiên Tôn cười nói: “Ba của cậu ta vô cùng hài lòng với Huân Nhi, muốn để Huân Nhi làm con dâu của cậu ta, lần này vi thần đưa hai người này trở lại Hiên Viên Hoàng triều chính là vì thay ba của Bảo Bảo nói chuyện kết hôn với bệ hạ. Nếu như bệ hạ đồng ý thì lại lệnh cho một Tiên Tôn khác đi mời, nếu như ba cậu ta vui vẻ nhất định sẽ tới đây, đến lúc đó có ba cậu ta giúp đỡ, vi thần dám khẳng định Hiên Viên Hoàng triệu sẽ lại nắm giữ được giang sơn!” Khi tới đây, Huyền Cực Tiên Tôn cũng không biết tình trạng bốn phía đều bị địch nhòm ngó của Hiên Viên Hoàng triều cho nên mới nghĩ việc để Hiên Viên hoàng đế phái một Tiên Tôn đi cứu Diệp Thiên là chuyện khá khó khăn. Lại không ngờ rằng Hiên Viên Hoàng triều đang ở trong tình thế vô cùng nguy hiểm, cho nên ông ta đã thay đổi kế hoạch khuyên nhủ ban đầu trực tiếp biến thành kế hoạch dụ dỗ, ông ta tin chắc rằng Hiên Viên hoàng đế sẽ vì giữ vững được giang sơn mà đồng ý. Trước tiên phải nhanh chóng lừa được một Tiên Tôn đi khỏi đây, nắm chắc việc cứu được thằng nhóc Diệp Thiên kia đã. Đến lúc đó vị Tiên Tôn kia phát hiện ra mình đã bị lừa thì lại tìm cách giải thích sau là được. Quả nhiên, Hiên Viên hoàng đế lập tức gật đầu: “Đương nhiên là trẫm đồng ý rồi, chỉ cần có thể cứu được Hiên Viên hoàng triều, đừng nói là gả Huân Nhi cho con trai của cậu ta, ngay cả gả hết con gái trẫm đang có cho con trai cậu ta trẫm cũng đồng ý!” “Không đâu không đâu, thần chỉ cần một mình Huân Nhi thôi!” Bảo Bảo vội vàng nói. “Ha ha ha!” Hiên Viên hoàng đế cười nói: “Tùy ý ngươi, dù sao chỉ cần ba của ngươi có thể tới đây giúp trẫm đánh tan kẻ địch là được rồi.” “Chuyện đó có lẽ không nên chậm trễ thêm nữa?” Huyền Cực Tiên Tôn cười hỏi. “Đương nhiên là việc này không thể nào chậm trễ được rồi, phải gọi ba của cậu ta tới đây càng nhanh càng tốt chứ, trẫm sẽ lập tức truyền lệnh yêu cầu Tiêu Dao Vương đi theo khanh mời ba của Bảo Bảo tới đây.” Dứt lời, Hiên Viên hoàng đế đặt bút loạt xoạt viết một thánh chỉ rồi yêu cầu thái giám truyền thánh chỉ đi. Ngày hôm sau, thái hoàng thúc của Huân Nhi là Tiêu Dao Vương lập tức đi cùng Huyền Cực Tiên Tôn, Bảo Bảo và Huân Nhi xuất phát tới Thánh Vực. Nhờ có pháp lực của Tiên Tôn hỗ trợ nên thú Lân bay thổi lửa có thể đạt tới vận tốc bay hơn hai mươi nghìn km, dự tính hơn một tháng đã có thể tới được Thánh Vực rồi. Thiên Vực. Hơn một năm tìm kiếm miệt mài qua đi mà vẫn chưa phát hiện ra tung tích gì của Diệp Thiên, dần dần Diệp Thiên đã chìm vào quên lãng, tuy rằng nơi nơi vẫn dán lệnh truy nã anh nhưng đã không còn tiên vương nào đi tìm anh nữa, họ chỉ cảm thấy tìm anh giống như mò kim đáy bể vậy, ai cũng không muốn lãng phí thời gian và sức lực của mình thêm nữa. Kết quả là Diệp Thiên chỉ cần dịch dung một chút, dồn hết công lực thay đổi diện mạo bên ngoài để qua mắt người khác rồi lập tức cùng lão Từ và lão Hứa xuất phát tới Cửu Châu long mạch, tới phá giải Cửu Long Phược Ma Đại Trận ở đó. Rốt cuộc là thành công hay thất bại đều nằm ở lần phá giải này!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]