Chương trước
Chương sau

Tài nguyên tu luyện bây giờ của Diệp Thiên rất nhiều, nếu tu luyện trong mọi thời tiết, đủ để hắn tu luyện năm sáu vạn năm.
Đương nhiên, cho dù là toàn bộ tài nguyên đều bị tiêu hao hết, cũng không đủ để hắn tu luyện tới Thái Hư Cảnh.
Nếu như không biết tới sự tồn tại của hồ Tẩy Tiên, vậy yêu đan khắp nơi đối với hắn mà nói thì không phải là điều đặc biệt quan trọng, dù gì tài nguyên trong nhẫn không gian của anh, cũng đủ năm sáu vạn năm mới tu luyện hết được, nhặt số yêu đan này về, cũng chỉ là cho người khác dùng.
Nhưng bây giờ không giống thế rồi!
Biết được sự tồn tại của hồ Tẩy Tiên, có thể tăng tốc độ tu luyện lên một vạn lần, điều này quá hấp dẫn người khác rồi, cho nên anh nhất quyết phải thu số yêu đan này về, giết sạch đám yêu thú này. Thu được hơn ba nghìn triệu viên yêu đan, cộng thêm tài nguyên trong nhẫn không gian, cho dù là tu luyện không đạt tới Thái Hư cảnh được, như vậy cũng nhanh rồi.
Bởi vậy, anh càng không thể để người khác nhặt được số yêu đan này, nhất định phải tự mình nhặt về dùng.
“Nếu các người đi hồ Tẩy Tiên, tuyệt đối sẽ chết rất thảm, hay là các người tự giải quyết tội lỗi của mình tạo ra đi đã.” Chu Thụy Bình cười lạnh nói.
Sau đó, anh ta lại nói: “Số yêu đan này thuộc về tôi rồi nhé, các người cứ giết yêu thú của các người, bằng không bổn tọa phát một cái truyền âm ra ngoài, chắc chắn sẽ rất có nhiều người tới lấy mạng các người.”
“Chu Thụy Bình, đừng có láo xược!” Hoàng Thiên Vọng lạnh lùng cất tiếng: “Số yêu đan này, là Diệp đại tiên dùng sức lực chín trâu hai hổ mới lấy được. Dựa vào cái gì thuộc về anh?”
“Hơn nữa, anh có gì để chứng minh được, thú triều là do bọn tôi khơi ra?”
Ông ta mới không thừa nhận sự xuất hiện của thú triều có liên quan tới anh ta và Diệp Thiên, như vậy sẽ dẫn đến sự tức giận cùng sự công kích.
Tuy ông ta biết Diệp Thiên rất giỏi, nhưng các bá chủ Tiên Vực trong xích đạo đều tới gây phiền cho Diệp Thiên, thì ông ta tin rằng Diệp Thiên đánh không lại.
Dù gì trong đám bá chủ đó, có không ít người đều mạnh hơn Hoàng Thiên Vọng anh ta rất nhiều.
“Ha ha!”
Chu Thụy Bình cười lớn: “Chỉ dựa vào việc bổn tọa mạnh hơn các người không được sao?”
Bàn về tu vi, ông ta quả thật là mạnh hơn Hoàng Thiên Vọng, tuy không biết có mạnh hơn Diệp Thiên không, nhưng Diệp Thiên giết được nhiều yêu thú như thế, chắc chắn thể lực đã bị hao tổn nhiều, cho nên ông ta rất tự tin rằng, chắc chắn mình sẽ đánh lại được Diệp Thiên.
Lại không dự tính, Diệp Thiên cười lạnh lùng nói: “Cho anh thời gian ba phút, lập tức biến mất khỏi trước mắt tôi, nếu không đừng trách tôi cần cái mạng nhỏ của ông!”
“Ba!”
“Mẹ mày nữa!” Chu Thụy Bình nheo khóe mắt: “Tưởng tao sợ mày phải không?”
“Hai!”
“Còn dám tính thời gian, bổn tọa ngược lại còn muốn xem xem, mày có năng lực gì đòi chống lại tao!” Mặt Chu Thụy Bình đầy vẻ khinh thường.
“Một!”
“Đánh bổn tọa à?” Chu Thụy Bình cười lạnh: “Đánh không lại bổn tọa, vậy bổn tọa sẽ đánh chết mày!”
Kết quả anh ta vừa nói xong, liền nghe thấy vài tiếng hú vang lên của yêu thú.
Chỉ thấy tứ linh hiện lên xung quanh người Diệp Thiên, sau đó lùi về sau người hắn, xếp thành một hàng, ngăn giữa hắn và Bảo Bảo, tạo thành một cái lưới bảo vệ,
“Hửm?”
Chu Thụy Bình thấy vậy, bỗng cau mày lại.
“Đây là cái quỷ gì?”
Anh ta rất nghi hoặc, không biết Diệp Thiên này là đang làm cái gì, lại không phát hiện, Diệp Thiên đã nắm tay thành đấm, sử dụng toàn lực, mà sau đó cả người nhoáng lên một cái, vung một đấm ra ngoài.
“Chùy Oanh Thiên!”
Lúc này Chu Thụy Bình mới phản ứng lại, sắc mặt bỗng thay đổi, trong lúc đó nắm đấm của Diệp Thiên, đã tới gần ngực anh ta rồi.
“Không được!”
Trong lòng ông ta kinh hoảng, hai tay vội đan chéo chắn trước ngực.
Giây tiếp theo!
Ầm!
Nắm đấm của Diệp Thiên, mạnh mẽ đập vào giữa hai tay đang đan chéo của anh ta.
“A!”
Chu Thụy Bình như bị va chạm với mãnh thú dữ tợn, cả người bay ngược ra ngoài với tốc độ mỗi giây một trăm km, trong khoảng thời gian nháy mắt, anh ta liền biến mất trong tầm mắt của tất cả mọi người rồi.
Mà một cú này, đã sinh ra lực công kích khủng bố, mà trong lúc đó, tay chân của Chu Thụy Bình, cùng với mất chục vị tiên vương kia đã đi ra ngoài, tu vi thấp hơn thiên huyền cảnh, đều bị chấn động trong giây lát mà chết, cho dù là người đạt tới thiên huyền cảnh, thất khiếu cũng bị chấn động mà chảy đầy máu tươi.
“Mẹ ơi! Quá kinh khủng rồi!”
Cùng lúc đó tay chân của Chu Thụy Bình, và mấy chục vị tiên vương, đều bị dọa cho sợ hãi rồi, sao còn dám nghĩ tới yêu đan trên mặt đất nữa, toàn bộ đều giống như chim nhỏ bị sợ hãi, phịch một tiếng liền bay đi, một giây cũng không dám ngây ngốc hơn nữa.
Nực cười, Chu Thụy Bình chính là tiên vương thiên huyền cảnh đại thành sơ kỳ, bị đánh một đấm bay tới mức không thấy bóng dáng, nhưng thấy được thực lực của Diệp Thiên có bao nhiêu kinh khủng, nếu còn không chạy, bọn họ sợ chiêu tương tự sẽ đụng tới người mình, vậy đến quỷ cũng không làm được mất.
“Diệp đại tiên, đại tiên thật sự rất giỏi đó!”
Nhưng thấy Chu Thụy Bình bị đánh mất tăm, Hoàng Thiên Vọng giơ ngón tay lên, không nhịn được cảm khái, biểu hiện nhỏ kia, giống như fan hâm mộ gặp được thần tượng vậy.
Diệp Thiên khoát tay: “Mau mau nhặt yêu đan.”
“Vâng!”
Mọi người lần nữa lại bận rộn.
Mà lúc này, không biết đã ngoài mấy ngàn km, Chu Thụy Bình đụng vào mấy trăm đầu núi, lúc này mới dừng lại, áo giáp màu đen trên người đều bị va chạm nát bươm rồi, đầu bù tóc rối, quần áo rách rưới, trông chật vật không tả nổi.
“Khụ khụ...”
Anh ta ôm ngực, ho ra mấy ngụm máu, lúc này đây mới tốt hơn nhiều.
“Mẹ nó nữa, thằng nhóc này thực sự còn có hơi mạnh!”
Trong lòng anh ta dao động cực kỳ.
“Chẳng qua chỉ là một đấm đánh bay mình mà thôi, cũng không dùng một đấm đánh chết mình, xem ra thực lực của nó. Cũng chẳng cao hơn mình là bao.”
Trong lòng anh ta nghĩ, trên mặt lại hiện toàn vẻ không cam lòng.
“Không được, mình không thể cứ như là xong, nếu mình không phải là chưa chuẩn bị, chưa chắc đã thua thảm hại như vậy, nếu gọi một đám tiên vương có tu vi giống mình tới, nhất định có thể khiến nó chết rất thảm!”
Nghĩ như vậy, anh ta lập tức lấy thạch truyền âm ra, phát truyền âm đi.
Rất nhanh, tin tức đã truyền tới Thanh Long Tinh.
“Vừa mới nhận được tin tức, đầu xỏ Hoàng Thiên Vọng và Diệp Thiên gây ra thú triều lần này, đang săn giết yêu thú, chúng ta qua đó tìm bọn chúng để tính sổ đi!”
“Mẹ nó nữa, gây ra thú triều, thật là đáng chết, xem tôi trừng trị bọn chúng thế nào!”
“Để tôi bắt bọn chúng lại, nhất quyết phải ném bọn chúng vào giữa làn sóng này, bị chết dưới dự giẫm đạp của yêu thú, báo thù cho những người chết trong thú triều!”
“...”
Sau khi tin tức truyền đi, ngay tức khắc hơn một ngàn tiên vương, đều ào ào tiến về nơi có thú triều mà đi, nếu đang săn giết yêu thú, vậy thú triều này xuất hiện ở đâu, liền có thể tìm thấy bọn họ.
Lúc này, Diệp Thiên bọn họ đã nhặt xong yêu đan, trên mặt ai cũng hiện lên toàn vẻ vui mừng.
Nhiều yêu đan thế này, nhặt xong đừng quá thích!
“Thông gia, còn tiếp tục giết không?” Lam Ngọc hỏi.
“Phải giết chứ!” Hoàng Thiên Vọng cười nói: “Nhiều yêu thú thế này. Toàn bộ đều giết sạch, sau đó nhặt hết tất cả yêu đan, tới hồ Tẩy Tiên tu luyện, chuyển đổi thành tu vi, sẽ tăng tu vi lên bao nhiêu!”
Hoàng Thiên Vọng suy nghĩ liền kích động muốn chết.
“Thể lực ông nhiều, ông đi mà giết.” Diệp Thiên trừng anh ta một cái.
Hoàng Thiên Vọng lập tức ngậm miệng lại.
Diệp Thiên giết là giết không nổi rồi, nhiều nhất giết sạch trăm triệu yêu thú một lần. Liền mệt quá rồi, dù gì số lượng yêu thú nhiều, cấp bậc cũng cao, không sử dụng toàn lực mà càn quét, là giết không chết được bao nhiêu.
Mà sử dụng sức lực lớn thì thể lực tiêu hao quá nhanh, cho nên phải thay đổi phương pháp.
Dù gì nhiều yêu đan thế này, anh cũng không muốn buông bỏ.
Thế là, anh nhìn về hướng Dương Đỉnh Thiên: “Đỉnh Thiên, có tôn phẩm pháp bảo nào tốt không, có thể hút yêu thú vào luyện, đều lấy ra đây.”
Dùng tôn phẩm pháp bảo hút yêu thú vào, sau đó luyện, thu được yêu đan, thì không cần nhặt nữa. Cũng không phải tiêu hao nhiều thể lực,tuy rằng không nhanh bằng việc quét sạch, nhưng nếu nhiều pháp bảo, không ngừng hút, luyện, lấy đan, cứ lặp đi lặp lại như thế, hiệu suất vẫn nhanh hơn việc càn quét rồi nhặt đan.
“Có có có!”
Dương Đỉnh Thiên vội vàng gật đầu, lấy ra một tôn phẩm pháp bảo.
“Càn Khôn Đỉnh, tôn phẩm bát đoạn.”
Tiếp theo, ông ta lại lấy một cái ra.
“Tháp ngọc lưu ly Thiên Bảo, tôn phẩm thất đoạn.”
Sau đó, lại lấy một cái ra.
“Hồ lô phệ tinh, tôn phẩm thất đoạn.”
“Còn có một cái cuối cùng.”
Ông ta lại lấy một cái ra.
“Thông Thiên Bát, tôn phẩm cửu đoạn.”
“Hết rồi.”
Diệp Thiên thu bốn tôn phẩm pháp bảo vào nhẫn không gian, nhếch miệng cười: “Đủ dùng rồi.”
Sau đó hắn vung tay áo lên:
“Xuất phát!”
Rất nhanh. Một đám người xuất phát, đuổi theo thú triều.
Không bao lâu, bọn họ liền chạy tới trước đầu thú triều.
Thế là, Diệp Thiên niệm chú, gọi tôn phẩm Cửu đoạn Thông Thiên Bát ra, biến Thông Thiên Bát trở nên lớn, điều khiển Thông Thiên Bát giải phóng lực hút kinh khủng.
Ngay lập tức, một đống yêu thú, đều bị hút vào trong Thông Thiên Bát.
Do có những yêu thú hình thể đặc biệt lớn, so với sân bay còn lớn hơn, cao mấy ngàn mét, đa số đều là lớn như kiến trúc năm tầng cao 300 km².
Cho nên chứa mấy triệu con liền không chứa được nữa, sau đó điều khiển pháp bảo mà luyện, tiếp tục đổi pháp bảo khác hút, đầy rồi liền luyện, lại thêm tháp Trấn Tiên tổng cộng năm món pháp bảo thay phiên hút, luyện, lấy đan, một món đổi một món, không ngừng lặp đi lặp lại.
“Phát tài rồi! Phát tài rồi!”
Nhưng thấy yêu đan năm sáu màu sắc, hơn triệu viên đổ vào nhẫn không gian, Lam Ngọc, Lam Linh Nhi, Hoàng Thiên Vọng, đến cả Đóa Đóa, Bảo Bảo, Huân Nhi đều kích động không ngừng.
“Phút chốc ba mươi triệu con yêu thú, một giờ đồng hồ hai trăm bốn mươi triệu con yêu thú, mười hai giờ xấp xỉ hai ngàn vạn con yêu thú, thời gian một ngày, thú triều có thể giải quyết rồi!”
Hoàng Thiên Vọng tính toán.
Sau đó ông ta lại thở dài.
“Chỉ tiếc thú triều cách tiên vực tiểu nam thiên chỉ có chặng đường hai giờ, tiên vực tiểu Nam Thiên vẫn là bị giày xéo.”
“Nếu ông muốn giảm thiểu thiệt hại của tiên vực tiểu Nam Thiên, liền phát truyền âm gọi mấy chục triệu chân tiên lại đây. Có tiên vương là tốt nhất, trong quá trình hút yêu thú, dùng toàn bộ sức lực đánh yêu thú, cấp cao đánh không chết cũng không sao, cấp thấp tất cả đều đánh mạnh, vậy những yêu thú lớn như nhà, đều sẽ biến thành những viên yêu đan to như trứng gà. Bị hút vào trong pháp bảo rồi, sẽ không chiếm chõo, cũng có thể làm tăng tốc độ diệt vong của thú triều, đợi khi làn sóng tiến vào trong tiên vực Tiểu Nam Thiên, thì còn lại không đến một nửa rồi.” Diệp Thiên nói.
“Đúng rồi!”
Hoàng Thiên Vọng vừa nghe. Cảm thấy rất có lý, lập tức liền sai bảo mấy nghìn tay chân đưa theo bên người: “Các cậu lập tức sử dụng toàn lực công kích đám yêu thú bị thu hút cho bổn tọa, không được dừng, đánh mạnh vào!”
“Vâng! Bá chủ!”
Gần ngàn tướng thổ ào ào ra tay.
Trong số tướng thổ này, có bốn tiên vương, còn lại đều là chân tiên, tiên vương có thể giết yêu thú tôn phẩm. Chân tiên có thể giết yêu thú dưới tôn phẩm, như vậy liền bớt đi được giai đoạn luyện, cũng nhanh hơn rất nhiều.
Diệp Thiên và Dương Đỉnh Thiên, Đóa Đóa, Bảo Bảo, Huân Nhi, Lam Ngọc, Lam Linh Nhi cũng sôi nổi ra tay.
Nhẹ nhàng vung kiếm, để kiếm khí đi tấn công yêu thú, Diệp Thiên vẫn không hao tổn thể lực, cũng không ảnh hưởng tới sự hồi phục của thể lực.
Hoàng Thiên Vọng phát truyền âm xong, cũng giúp đỡ tấn công.
Do tốc độ của tiên vương nhanh, hơn cả một triệu km trên giờ, rất nhanh còn có tiên vương của hơn ba mươi tiên vương thế gia ở tiên vực Tiểu Nam Thiên tới đây giúp đỡ.
Tiếp theo, rất nhiều Chân Tiên theo tới có mặt.
Tin tức vừa được truyền ra, mọi người đều muốn bảo vệ nhà cửa, tuy Tiên Vương ở tiên vực Tiểu Nam Thiên không nhiều, nhưng Chân Tiên nhiều, có mấy trăm vạn người, hơn nữa còn không phải tự mình tới, mà là kéo cả nhà ngực kiếm tới, Hóa Thần Nguyên Anh đều có, yêu thú cấp cao đánh không chết, còn không đánh chết được yêu thú cấp thấp sao?
Hơn triệu người vây quanh pháp bảo tấn công yêu thú, vây quanh mấy chục tầng, hiệu suất phải gọi là nhanh.
Lúc thú triều tràn vào tiên vực Tiểu Nam Thiên, hơn ba ngàn triệu yêu thú, chỉ còn lại khoảng một nghàn năm trăm triệu con, hơn nữa số lượng vẫn đang giảm.
Sau khi tiến vào tiên vực Tiểu Nam Thiên, tu sĩ tới giúp đỡ càng nhiều hơn rồi.
Kết quả chưa ra khỏi tiên vực Tiểu Nam Thiên, chỉ dùng thời gian ba lần nửa giờ, cũng chính là bảy tiếng, kết thúc thú triều cuồn cuộn.
“Hoan hô!”
Người dân ở tiên vực Tiểu Nam Thiên hò reo hoan hô, chú mừng thắng lợi vĩ đại này.
Sau khi tin tức được truyền đi, cả Thanh Long Tinh đều bị chấn động!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.