"Gì cơ?"
Bá chủ vừa nói ra lời kia, Diệp Thiên không thấy ảnh hưởng gì mình, nhưng cha con Lam Ngọc lại thấy sợ hãi.
"Bá chủ, có thật vậy không, rằng yêu thú chạy ra từ rừng mưa chết chóc, tạo thành thú triều, sắp xâm nhập vào tiên vực Tiểu Nam Thiên?" Lam Ngọc mặt mũi trắng bệch mà hỏi.
"Ừm." Bá chủ gật đầu, nói: "Tôi nghe nói thú triều đang chạy đến với tốc độ mười triệu cây số mỗi canh giờ, và chúng sẽ vọt vào tiên vực Tiểu Nam Thiên trong ba canh giờ nữa."
"Quy mô của lần thú triều này, vô số người chứng kiến gọi là lần thú triều với quy mô bùng nổ nhất trong lịch sử Thanh Long tinh. Có ít nhất một trăm năm mươi tỷ con bay trên trời, hơn hai trăm năm mươi con chạy trên mặt đất thành một mảng đen nghìn nghịt, một mảng đen lớn kéo dài thành một vệt đen dài đến hai, ba triệu cây số. Nó liên tục càn quét mọi thứ, đi qua toà thành nào, chỉ trong khoảnh khắc đã san bằng toà thành đó thành một bãi phế tích."
"Rất nhiều tu sĩ muốn ngăn cản lại thú triều, kết quả đã bị giày xéo đến mất xác, trong đó có hai Tiên Vương cũng đã chết dưới sự tấn công của thú triều."
"Ôi mẹ ơi!"
Lam Ngọc hốt hoảng lảo đảo ra sau hai bước, thiếu chút nữa là ngồi xuống đất, cả gương mặt khuôn mặt chỉ còn lại sự tuyệt vọng, đôi môi run rẩy lên tiếng.
"Thú triều quy mô lớn như thế, là thú triều lớn nhất Thanh Long tinh từ trước đến nay. "
"Còn nhớ hơn ba mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046559/chuong-894.html