Chương trước
Chương sau

Ở ngoài cửa lớn, vài chục đến hơn trăm người đang xem náo nhiệt, tất cả đều kinh ngạc đến ngây ra, không ai không nhìn về phía Diệp Thiên đang vác cái đỉnh, mang theo ánh mắt kinh hoàng.
"Trời ạ! Anh ta điên rồi sao? Sao lại dám giết nô bộc của nhà họ Tiêu? Sao lại dám vác cái đỉnh vàng cao tám trượng của nhà họ Tiêu lên? Sao lại dám phá nát cửa lớn của nhà họ Tiêu?"
Có người kinh ngạc đến mức kêu lên.
Phải biết là, đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, không nói lời nào đã giết nô bộc của nhà người ta, đây là khiêu chiến cực lớn đối với nhà họ Tiêu!
Còn nữa, ở Thanh Long Tinh, đỉnh vàng ở trước cửa của thế gia. Chính là sự tượng trưng thân phận của một thế gia.
Nhân gia luyện khí, trước cửa chỉ có thể đặt một cái đỉnh vàng cao một trượng; nhân gia thông linh, trước cửa chỉ có thể đặt một cái đỉnh vàng cao hai trượng; nhân gia thần hải, trước cửa chỉ có thể đặt một cái đỉnh vàng cao ba trượng; thế gia kim đan, đỉnh vàng bốn trượng; thế gia nguyên anh, đỉnh vàng năm trượng; thế gia hóa thần, đỉnh vàng sáu trượng; thế gia chân tiên, đỉnh vàng bảy trượng; thế gia tiên vương, đỉnh vàng tám trượng.
Ở Thanh Long Tinh, phàm là thế gia đặt đỉnh vàng cao tám trượng ở trước cửa. Vậy thì chính là thế gia tôn quý nhất, đến ngay cả bá chủ của một tiên vực cũng phải cho năm phần thể diện.
Còn vác đỉnh vàng ở trước cửa của một gia tộc lên, chính là có ý nhổ tận gốc cả gia tộc này, không cần biết người vác đỉnh có lòng này hay không, nhưng đối với một gia tộc mà nói. Chính là có ý này, sẽ dốc toàn lực của gia tộc để tiêu diệt người vác đỉnh.
Đây là quy tắc trong tộc của mỗi một gia tộc ở Thanh Long Tinh.
Mà đập vỡ cửa của một gia tộc, cũng là có ý khiêu chiến với một gia tộc.
Cho nên ba hành động này của Diệp Thiên, ở trong mắt của mỗi một quần chúng ở xung quanh, đều có nghĩa ông ta muốn khai chiến với nhà họ Tiêu.
Mà hôm nay nhà họ Tiêu tổ chức đại hội tuyên thệ, tỏ ý mười năm sau muốn tranh vị trí bá chủ, vậy phải lợi hại đến mức nào mới dám tổ chức một hoạt động như vậy.
Mà Diệp Thiên lại khai chiến với nhà họ Tiêu ngay lúc này, chẳng phải là muốn tìm chết sao?
"Tên này, gan quả thực quá lớn rồi! Sao anh ta lại dám hỗn xược như vậy?"
"Anh ta chết chắc rồi! Tôi dám khẳng định anh ta tuyệt đối chết chắc rồi! Nhà họ Tiêu nhất định sẽ đem anh ta đánh xương tan thịt nát! Khiến anh ta suốt kiếp không được thoát sinh!"
"Thái tổ nhà họ Tiêu đến bá chủ còn không thèm để vào mắt, lợi hại đến mức nào chứ, anh ta dám khai chiến ngay lúc nhà họ Tiêu đang mạnh nhất, quả thực là chán sống rồi!"
"Tôi dám bảo đảm đây tuyệt đối là một kẻ điên, phàm là người bình thường, đều sẽ không dám làm như vậy, phải biết là, hôm nay ở trong nhà họ Tiêu, có đến tận mười mấy tiên vương, một kẻ vừa mới mọc lông mọc cánh như ông ta, lấy gì để khai chiến với nhà họ Tiêu?"
"..."
Đủ loại lời bàn tán lại ngập trời ngập đất lần nữa, thấu tận trời xanh, rất nhanh đã truyền ra khắp cả thành đều biết, rất nhiều quần chúng thích nói chuyện tám đều đồng loạt đến đó xem náo nhiệt.
Còn lúc này, Lam Ngọc và Lam Linh Nhi, đang đem theo một cái hộp quà, muốn tặng một món quà lớn cho nhà họ Tiêu. Đợi Diệp Thiên đòi đồ đệ yêu thích của tiên vương từ chỗ nhà họ Tiêu, lúc làm nhà họ Tiêu tức giận, cũng có thể diện bảo nhà họ Tiêu đừng giết Diệp Thiên.
Lại không ngờ lúc vừa đến ngoài cửa nhà họ Tiêu.
Lam Ngọc trực tiếp nói một câu "Ôi vãi!", tròng mắt trợn trừng.
Ở trong tầm mắt, ông ta nhìn thấy một bóng dáng, vác cái đỉnh vàng cao tám trượng tượng trưng cho địa vị của nhà họ Tiêu, từng bước đi vào nhà họ Tiêu, chỗ đi qua đám nô bộc nhà họ Tiêu đều trở thành vũng máu.
Mà hình bóng này không phải ai khác, chính là anh thông gia của ông ta Diệp Thiên!
"Điên rồi, Linh Nhi, bố chồng con điên rồi, cậu ta đây là lão thọ tỉnh treo cổ chán sống rồi hay sao, dám công khai khiêu chiến nhà họ Tiêu như vậy, nhất định sẽ chết rất thảm rất thảm!" Lam Ngọc kinh hoàng nói.
Lam Linh Nhi hai mắt đảo một cái: "Là thông gia của bố điên rồi mới đúng, con không dám có bố chồng như vậy đâu, lúc nào bị liên lụy chết theo cũng không hay."
Ực!
Lam Ngọc nuốt vội một ngụm nước bọt, cũng không dám nhắc đến thông gia với bố chồng nữa, ngộ nhỡ Diệp Thiên bị đánh chết, có người nói ông ta có quan hệ thân thích với Diệp Thiên, vậy thì gặp họa lớn rồi.
"Thôi đi thôi đi, nhà thông gia lỗ mãng như vậy không cần cũng được, miễn phí kiếm được một rương yên đan tôn phẩm cũng không tồi, nói chung cũng không lỗ."
Trong lòng Lam Ngọc tự an ủi bản thân như vậy.
Lúc này, Diệp Thiên đã đi sâu vào quảng trường ở ngoài chính điện của nhà họ Tiêu, một đường đi tới. Nô bộc của nhà họ Tiêu muốn giết Diệp Thiên, bị Diệp Thiên xe xác ít nhất phải đến hơn một nghìn người.
"Ôi trời ơi! Các người nhìn xem! Đây là người gì vậy! Vậy mà lại vác cái đỉnh vàng của nhà họ Tiêu đi vào!"
Đám người ta ở trong ngoài điện bàn tán, đột nhiên một tiếng hét vang lên, tiếng bàn tán ồn ào lập tức yên tĩnh, ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng ở trên người Diệp Thiên.
"Trời ạ! Thật sự là đỉnh vàng tám trượng của nhà họ Tiêu, anh ta như vậy là muốn làm gì?"
"Tuyên chiến với nhà họ Tiêu sao?"
"Tuyên chiến với nhà họ Tiêu lúc này, não anh ta bị ngập nước rồi à?"
"Chắc là có người sai anh ta làm vậy, nếu thật là như thế, lại là kẻ nào sai khiến?"
"..."
Nhìn thấy Diệp Thiên vác đỉnh đi vào nhà họ Tiêu, lập tức mọi loại nghi vấn đều nổi lên ở trong lòng của mỗi người.
"Con mẹ nó anh là ai?"
Lúc này, một giọng giận dữ vang lên, chỉ thấy một người thanh niên, dẫn theo một đám người từ trong đại điện chạy ra, hướng về phía Diệp Thiên tức giận không thôi nói: "Muốn chết phải không, dám làm loạn ở lễ chúc mừng long trọng nhất từ trước tới nay của nhà họ Tiêu, chán sống rồi phải không?"
"Gọi gia chủ của các cậu ra đây." Diệp Thiên dừng lại, lạnh nhạt nói.
"Tôi gọi cái con mẹ nhà anh ấy!" Người thanh niên đó vừa mở mồm ra đã chửi bới, sau đó vẫy tay một cái, hét: "Đi cùng bổn thiếu xuống đây, giết thằng chó này!"
Lập tức, cậu ta liền dẫn theo một đám nô bộc tinh anh, từ trên đài cao ở đại điện bay xuống, người nào cũng cầm vũ khí lợi hại, chém giết về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên trực tiếp giải phóng ra một thần niệm, sương thời gian. Người thanh niên đó cùng hai ba mươi nô bộc tinh anh, toàn bộ hóa thành tượng, cứng đơ ở trên không trung.
Giây tiếp theo!
Tách! Tách! Tách!
Hai ba mươi nô bộc, dưới tình huống khômg hề có ai động tay, trực tiếp bị xé nát thành từng mảnh rơi xuống đất, mùi máu tanh nồng nặc lập tức tràn ra.
"Ôi vãi! Một ý niệm liền có thể giết người!"
Có người không kìm được nói bậy.
Mà lúc này, ở dưới sự khống chế thần niệm của Diệp Thiên, vị vãn bối kia của nhà họ Tiêu rơi đùng xuống đất.
Cậu ta kêu một tiếng ai da, muốn đứng dậy, kết quả trước mắt đột nhiên đen xì. Sau đó một cơn đau đớn kịch liệt từ bụng cậu ta truyền đến.
Chỉ nghe oành một tiếng, cái đỉnh cực to trong tay Diệp Thiên rơi xuống đất, trong đó một cái chân đỉnh, vừa đúng đè lên bụng của vị vãn bối nhà họ Tiêu kia, còn Diệp Thiên nhảy lên, đứng ngay ở trên cạnh cái đỉnh vàng.
Phụt!
Vị vãn bối nhà họ Tiêu kia, phun máu với đổ mồ hôi liên tục, kêu thảm không thôi.
Tất cả mọi người kinh hoàng!
Tất cả mọi người đều nhìn Diệp Thiên với ánh mắt như gặp phải quỷ.
Lá gan này cũng quá lớn rồi!
"Tên kia, mau đặt cậu chủ Tiêu xuống, nếu không tôi sẽ khiến cậu chết rất thảm!" Lúc này có một đạo nhân để râu dê hướng về phía Diệp Thiên quát lên.
"Ông thì tính là thứ gì, dựa vào đâu tôi phải nghe ông?" Diệp Thiên lạnh giọng nói.
"Tôi tính là thứ gì?" Đạo nhân để râu dê cười lạnh nói: "Tôi là Hoàng Tam Tài gia chủ của nhà họ Hoàng thế gia Chân Tiên ở Phong Nguyệt Thành, Hợp Đạo phong đỉnh trung kì, đủ tư cách giết cậu rồi chứ?"
"Cũng chỉ bằng con kiến." Diệp Thiên nhàn nhạt nói: "Thú cưỡi của tôi, một miếng có thể nuốt trọn một trăm tên nhãi nhép như ông."
Hoàng Tam Tài vừa nghe, sắc mặt lập tức đen xì.
"Tên nhãi nhép, tuổi chưa bao nhiêu, khẩu khí lớn thật đấy, hôm nay nếu như tôi không giết cậu, tôi sẽ không mang họ Hoàng nữa, đổi thành họ Hắc!"
Dứt lời, ông ta gọi ra một thần binh tiên phẩm, chân nhón lên một cái, hóa thành một đạo kiếm quang, chém về phía Diệp Thiên.
Đúng lúc này, thú Thú Kim Lân mắt xanh to như chó Nhật nhảy lên, lập tức trở nên to lớn, gào một tiếng mở cái miệng to như chậu máu ra, trực tiếp nuốt chửng Hoàng Tam Tài, cắn đứt. Nuốt trọn thần hồn, nhổ ra xương thịt.
Tất cả mọi người kinh hoàng!
Mông của tất cả mọi người kẹp chặt lại, không dám thở mạnh.
Đây là một vị chân tiên Hợp Đạo đỉnh phong đấy!
Vậy mà lại thật sự bị thú cưỡi của anh ta một miếng cắn chết rồi?
Trời ạ!
Đây là thần thánh phương nào, khủng bố như vậy!
"Mọi người cảm thấy, anh ta có phải là do bá chủ phái đến gây sự hay không?"
"Có khả năng này. Nhà họ Tiêu công khai nói mười năm sau muốn khiêu chiến bá chủ, đoạt đi vị trí bá chủ, đây rõ ràng là sự khiêu khích đối với bá chủ, quả thực có khả năng là do bá chủ phái đến để gây náo loạn, khiến cho đại hội tuyên thệ này trở thành đám tang."
"Vậy chúng ta là cho bá chủ thể diện, coi như không nhìn thấy, hay là cho thái tổ nhà họ Tiêu thể diện, thay ông ta diệt trừ kẻ gây loạn này?"
"..."
Mấy gia chủ của các thế gia đều rỉ tai nhau nghị luận.
"Tôi thấy, không cần biết anh ta có phải do bá chủ phái đến hay không, chỉ dựa vào việc anh ta dám làm loạn ở nhà họ Tiêu. Chúng ta là khách của nhà họ Tiêu, có tư cách đứng ra thay mặt nhà họ Tiêu diệt trừ kẻ gây loạn này, mọi người thấy sao?" Có một người đàn ông để râu quai nón hét lên một tiếng.
"Tôi đồng ý với đề nghị của gia chủ Chu!"
"Tôi cũng đồng ý!"
"Tôi cũng đồng ý!"
Ít nhất có ba trăm gia chủ của thế gia chân tiên thể hiện thái độ.
Gia chủ Chu kia, lập tức chỉ vào Diệp Thiên quát: "Nếu như biết điều, lập tức lăn từ trên đỉnh vàng xuống, quỳ trên đất, đợi sự xử lý của gia chủ nhà họ Tiêu."
"Nếu ông không biết điều, vẫn còn dẫm trên đỉnh vàng, công khai đối địch với nhà họ Tiêu, công khai không để ý tới hơn ba trăm gia chủ của thế gia chân tiên của Tiên Vực Tiểu Nam Thiên chúng ta có mặt ở đây, vậy đừng trách tất cả chúng ta ra tay, mỗi người nửa cân thịt, xé nát ông!"
"Hừ!"
Diệp Thiên hừ nói: "Các ông nếu không sợ thì qua đây, xem tôi có thể một chân đạp hết cả một tiên vực các ông hay không!"
"Khẩu khí lớn lắm!"
Có một gia chủ nhảy ra: "Cậu tưởng mình là thái tổ của nhà họ Tiêu à, còn một chân dẫm đạp cả một tiên vực, bốc phét kiểu này, đến cả trời cũng bị ông đạp vỡ rồi!"
"Tất cả gia chủ có mặt, cùng tôi tiến lên phía trước, xé xác tên này!"
"Được!"
Hơn ba trăm gia chủ của thế gia chân tiên đáp lại một tiếng, giống như ong vỡ tổ, xông về phía Diệp Thiên.
Lúc bọn họ sắp đến gần Diệp Thiên, chỉ thấy Diệp Thiên hơi nhấc chân, dẫm lên cạnh của đỉnh vàng.
Oành một tiếng, một tiếng nổ dữ dội vang lên.
Chỉ trong khoảnh khắc, đỉnh vàng tám trượng lún sâu vào lòng đất năm trượng, một lực xung kích khủng bố lan ra, khiến cho hơn ba trăm vị gia chủ bị lùi lại, đập lên trên tường ở đại điện, đem bức tường được điêu khắc tinh xảo tỉ mỉ đập vỡ thành nhiều mảnh.
"Ai da!"
Lập tức tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi.
Hơn ba trăm vị chân tiên, tu vi ở dưới đỉnh phong, toàn bộ đều bị chết ở dưới một chân này, tu vi trên đỉnh phong, toàn bộ đều bị thương đến nội tạng, lăn lộn trên đất, kêu la thảm thiết không thôi.
Trong khách mời có mặt, có rất nhiều người tu vi thấp, có đến cả ngàn người không tham gia vào việc ra tay với Diệp Thiên, tất cả đều như hóa thành tượng, ánh mắt kinh hoàng nhìn Diệp Thiên.
Này cũng quá lợi hại rồi!
Một chân dẫm chết dẫm bị thương hơn ba trăm vị gia chủ thế gia chân tiên của Tiên Vực Tiểu Nam Thiên, lực chiến đấu quả thực kinh người!
Có người còn chấn động toàn thân, kinh ngạc hô lên.
"Thì ra không phải ông ta bốc phét, là thật sự có thể một chân dẫm cả Tiên Vực Tiểu Nam Thiên!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.