“Không hay rồi!”
Sắc mặt của Dương Đỉnh Thiên thay đổi.
Với tu vi hiện tại của anh ta, dựa vào pháp bảo cấp cao mới chỉ có thể miễn cưỡng đánh bại được tên phó tướng hơn anh ta hai cảnh giới nhỏ.
Còn chủ tướng thì nghĩ cũng đừng nghĩ, tuyệt đối lợi hại hơn tên phó tướng không chỉ một hai cảnh giới.
Nói cách khác, nền tảng của tên phó tướng này là hợp đạo cảnh đại thành, cho nên tên chủ tướng ít nhất là hát đạo đỉnh phong sơ kỳ.
Dương Đỉnh Thiên là một hợp đạo nhập môn trung kỳ, cho dù có ỷ vào pháp bảo cấp cao thì cũng phải là đối thủ của hợp đạo đỉnh chân tiên của Đạo Tử chính thống.
Thế nhưng!
Trước kia anh ta từng là Hư Cảnh Tiên Tôn, lại là một vị chỉ huy tối cao của thiên hà. Anh ta có vinh quang cùng với lòng tự tôn của riêng mình cho nên nhất định anh ta sẽ không dễ dàng cúi đầu chịu thua.
Cho dù đánh không lại thì anh ta cũng muốn chiến đấu một trận ra trò, huống chi lại còn có tôn thượng ở đây nữa, tôn thương làm sao có thể mặc kệ mà ngồi xem như vậy được?
Kết quả là anh ta liền phân ly pháp tướng.
Chỉ thấy pháp tướng của anh ta trông cao y hệt anh ta, từ phía sau anh ta lóe sáng một bên, chân thân cùng với pháp tướng cùng nhau ra tay, hai quyền xé rách hư không, chém về phía Kim Vũ thần tướng.
“A? Đây là cái quỷ gì vậy?”
Kim Vũ thần tướng cau chặt mày, con người đều có cảm giác sợ hãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046510/chuong-845.html