"Được thôi!"
Ngọc Long thần tử mừng rỡ.
Mục đích của anh ta, không phải là muốn Diệp Thiên chết hay sao?
Thế mà Cơ Hữu Đạo đồng ý giết chết Diệp Thiên, cho anh công đạo, vậy anh ta còn quan tâm nhiều như vậy để làm gì?
Chờ đợi là được rồi!
Anh ta không tin, Cơ Hữu Đạo đường đường là Thái thượng trưởng lão Tử Kim Tông, sẽ nói dối lừa gạt anh.
Nhưng anh ta không biết, đây là kế hoãn binh của Cơ Hữu Đạo.
Bởi vì Cơ Hữu Đạo cũng phải nhìn người, nếu cậu Diệp kia là Bắc Minh Đế Tôn, ông ta dám giết con khỉ gì, quỳ liếm chân còn không kịp.
Nhưng mà người khác thì không biết. Nghe Cơ Hữu Đạo nói muốn giết Diệp Thiên đòi công bằng cho Ngọc Long thần tử, người khác thì không có gì, chỉ có sắc mặt của La Bình và Ngụy Hoài rất khó coi.
"Đại tiên, cậu Diệp bị buộc tự vệ nên mới giết thần tướng và trưởng lão của Âm Dương giáo, bọn họ muốn giết cậu Diệp, không lẽ cậu Diệp khoanh tay cho bọn họ giết hay sao?" La Bình không phục nói.
"Đúng vậy Thái thượng trưởng lão." Ngụy Hoài cũng không phục, hung dữ nhìn chằm chằm Ngọc Long thần tử nói: "Tất cả mọi chuyện, đều là do sự thèm khát con gái tôi của Lưu Ngọc Long gây nên, dựa vào cái gì mà anh ta không sao, lại muốn giết cậu Diệp?"
"Hứ!"
Ngọc Long thần tử lập tức khó chịu: "Hai người các người nghĩ mình là gì, dám trách khứ bản cung, không phục quyết định của Thái thượng trưởng lão, hai người muốn tạo phản à?"
"Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046497/chuong-832.html