Buông cô ta ra, để tôi!
Những từ này vang lên như tiếng sấm, bùng nổ trong Phụng Minh Các.
Trong chốc lát, toàn bộ đều im lặng.
Tất cả mọi người đều im lặng như tờ.
Toàn bộ ánh mắt đều tập trung lên người của Ngọc Long thần tử.
“Ngọc Long thần tử, đây là muốn cướp sắc sao?”
Hầu như trong lòng của tất cả mọi người đều xuất hiện lời thắc mắc như vậy.
Ngay cả Diệp Thiên cũng dừng bước lại. Nhưng ngay sau đó hắn liền bình thản hỏi: “Người phụ nữ tôi tốn ba mươi tỷ mới có được, dựa vào cái gì mà tôi phải thả ra để cho anh, anh là cái thá gì chứ?”
“Láo xược!”
Trưởng lão và hai vị thần tướng cũng vỗ bàn đứng dậy hét lớn.
Cậu Chu thấy cơ hội đã đến, lại nhảy ra và quát vào mặt Diệp Thiên: “Chỉ là dựa vào thần tử là người mày không thể xúc phạm đến, người phụ nữ mà thần tử thích, là một người phụ nữ mà mày không thể chơi được!”
“Đúng! Buông cô Nguỵ ra. Để thần tử yêu thương cô ta, mày không có tư cách để yêu thương cô ta!”
Cậu Hồ cũng nhảy ra lên tiếng.
“Buông cô Nguỵ ra!”
“Buông cô Nguỵ ra!”
“Buông cô Nguỵ ra!”
Ngay lập tức, có tiếng ầm ĩ đồng loạt trong Phụng Minh Các.
Ngay cả Nguỵ Hoài, cũng nghiêm nghị yêu cầu Diệp Thiên buông Nguỵ Ánh ra.
Lúc này, Nguỵ Ánh vẫn còn chút tỉnh táo, nói với Diệp Thiên: “Diệp công tử, buông tôi ra đi, ngài không thể đắc tội với bọn họ đâu, tôi không muốn vì tôi mà làm tổn thương đến ngài.”
“Tôi không sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046487/chuong-822.html