Lúc này, Nguỵ Ánh đã đàn hát xong bài Ngu mỹ nhân.
“Hay lắm!”
Ngọc Long thần tử dẫn đầu đứng dậy vỗ tay khen ngợi, bầu không khí tại hiện trường được đẩy lên cao trào!
“Cám ơn!”
Nguỵ Ánh đứng dậy cúi chào, một đường màu đen đột nhiên xuất hiện ngang không trung, khiến cho ánh mắt của tất cả đàn ông có mặt ở đấy đều chìm sâu vào nó, khó có cách nào tự thoát khỏi.
“Đẹp quá!”
Ngọc Long thần tử ngầm thở dài, nuốt một ngụm nước bọt.
Cảnh tượng này bị Nguỵ Hoài nhìn thấy, anh ta lập tức cười nói: “Ngọc Long thần tử, vì ngài và Ánh Nhi có cùng chung sở thích, hay là tôi gọi cô ấy qua đây và cùng ngài bàn luận về thơ ca nhé?”
“Ha ha! Bản cung cũng có ý như vậy!”
Ngọc Long thần tử phát ra tiếng cười sảng khoái.
Nguỵ Hoài lập tức vẫy tay với Nguỵ Ánh: “Ánh Nhi, mau qua đây, cùng Ngọc Long thần tử bàn luận về thơ ca này.”
Nguỵ Ánh nghe thấy vậy, bèn cất cây đàn tì bà đi. Từ trên sân khấu bước xuống và chầm chậm sải bước đi qua.
Ngọc Long thần tử lập tức xua tay.
Tám cô gái rất biết điều và bước sang một bên.
Nguỵ Ánh đi đến bên bàn, tao nhã đoan trang chào thần tử và trưởng lão, cùng hai vị thần tướng.
“Cô Nguỵ không cần khách sáo, mời ngồi.”
Ngọc Long thần tử kéo một chiếc ghế bên cạnh anh ta, rất lịch sự làm một động tác mời ngồi.
Nguỵ Ánh cám ơn rồi ngồi xuống ghế, sau đó Ngọc Long thần tử cũng mời Nguỵ Hoài ngồi.
Sau đó, cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046486/chuong-821.html