Nhìn đội quân Ma Giáo chi chít dày đặc, như thủy triều tuôn lên viện trợ, Dương Tử Hi vui chết đi được, kích động đến nước mắt lưng tròng.
Mặc dù cô ta đã khôi phục trở lại bình thường, không còn ma tính, nhưng vẫn nhớ những gì đã xảy ra sau khi trở thành Ma Hậu, trong bảy năm ở Ám Dạ Thần Giáo, cô ta và những người của Ma Giáo chung sống rất hòa hợp.
Bọn họ không có ham muốn, không ham mê cơ thể của cô ta, bọn họ không có lợi ích, không lục đục nghi kỵ lẫn nhau, bọn họ không có ham muốn cá nhân, không kết bè kết phái.
Bọn họ chỉ trung thành với Ma Vương, chỉ cần Ma Vương hạ lệnh, cho dù là hố lửa, bọn họ cũng không chút do dự nhảy vào, cho dù là chết.
Bọn họ đoàn kết một lòng, một bên gặp khó khăn thì tám bên chi viện, không tính toán hơn thiệt cá nhân, không màng an nguy cá nhân, không sợ bất cứ thế lực nào, chỉ biết đồng bọn gặp nạn, dù chết cũng phải giúp đỡ.
Ở cùng với bọn họ, cô ta rất vui vẻ.
Nếu như không phải ma không có tình yêu, hưởng thụ không được tình yêu của Diệp Thiên dành cho cô ta, cô ta thà trở thành ma, cũng không thành phật. Ít nhất trở thành ma, không cần lo lắng bị đồng bọn mưu tính, càng không cần lo lắng, càng không xuất hiện người như sư tôn của cô ta, vì lợi ích, mà bị tông chủ của mình ép chết.
“Đến thật đúng lúc!”
Diệp Thiên cũng không kìm được nở nụ cười trên mặt.
Đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046461/chuong-796.html