“Này… chúng tôi là người của thế giới khác, đế tôn Bắc Minh sẽ không phù hộ chúng tôi, cho nên chúng tôi sẽ không thắp hương cúng bái, các người vào dâng hương đi, tôi và con gái ở ngoài chờ là được.”
Diệp Thiên nói xong, không biết xấu hổ cười ra tiếng.
Bảo anh quỳ lạy đế tôn Bắc Minh không phải là tự mình dâng hương quỳ bái chính mình sao?
Nào có chuyện như vậy chứ.
Anh cũng thật không ngờ, anh nhổ một cái giết chết một con kiến lại khiến cả triệu người cảm động, xây đền miếu thờ cúng cho anh, tôn thờ anh như thần linh mà cúng bái.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh cũng không dám tin đây là sự thật.
“Anh có ý gì?”
Giang Ánh Tuyết nhất thời khó chịu nói: “Kêu anh đi dâng hương quỳ bái thì anh phải đi, đừng nhiều lời vô nghĩa nữa, cũng đừng đánh giá đế tôn Bắc Minh nhỏ nhen như vậy. Khi ngài ấy hành y cứu đời thì dù cho anh là người nơi nào, chỉ cần có bệnh đều sẽ được cứu trị, nếu muốn an toàn quay lại Trái Đất của anh thì phải nghe lời tôi.”
“Tôi chỉ vào thắp nén nhang, không cần quỳ bái được không?” Diệp Thiên hỏi.
“Anh cái người này sao lại như vậy chứ?” Giang Ánh Tuyết bỗng nhiên phẫn nộ: “Đến đế tôn Bắc Minh còn không chịu quỳ lạy? Đừng nói là anh, cho dù là bá chủ của Hắc Phong vực đi ngang Bắc Minh đế tôn cung cũng đều phải xuống khỏi thú cưỡi, tiến vào quỳ lạy sau đó mới tiếp tục đi!”
“Chính tôi cũng không cần ông ta phù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046416/chuong-751.html