Chương trước
Chương sau
Năm ngàn năm trước, Vương Thuần Cương ở trong Tiên Hải Mê Tung hái được quả bảy màu, sau khi ăn xong tu vi thay đổi, chuyển biến từ hóa thần nhập môn lên thẳng hóa thần đỉnh phong, đến nay còn được truyền miệng ở Bắc Hàn.
Đương nhiên, đây là chính miệng Vương Thuần Cương nói ra.
Nếu ông ta không nói ra ngoài, mọi người sẽ nghĩ ông ta đến Tiên Hải Mê Tung để nhặt bảo bối, dấy lên hy vọng cho một số người, gây nguy hiểm cho tính mạng của ông ta.
Mà nói ra cho mọi người để bọn họ biết ông hái được quả bảy màu, sau khi ăn xong bộc phát tu vi, ngoài hâm mộ ra cũng không mơ mộng có được nó.
Cũng chỉ là thức ăn, có gì đáng mơ ước?
Đây cũng là cơ duyên mà Vương Thuần Cương có được, sau khi mọi người biết chuyện này, ông ta cũng không bị người ta đuổi giết, trước Vương Thuần Cương có một số tu sĩ đã từng vào trong Tiên Hải Mê Tung, bọn họ không chọn quả bảy màu kia mà chọn lấy pháp bảo hoặc thần binh linh tinh, những thứ này ai cũng có thể sử dụng được nên bọn họ bị người ta truy đuổi rồi giết.
Cho nên sau khi Vương Thuần Cương nói xong, mọi người mới biết được bảo bối trong Tiên Hải Mê Tung không phải là pháp bảo thần binh, cũng không phải đan dược công pháp mà là thứ quả bảy màu kia.
Từ đó về sau, những người đi vào Tiên Hải Mê Tung với mục đích ngắt lấy quả bảy màu, nhưng từ đó đến nay, ngoài Hoàng Phủ Tư Thần cũng không còn ai từng tiến vào tiên cung.
Đây cũng là lý do mà Lão tổ Hồng Vận ồn ào muốn ngắt lấy quả bảy màu.
Lão tổ Hồng Vận nghĩ: hiện tại ông đang là hóa thần cảnh đại viên mãn, sau khi ăn quả bảy màu, tu vi tăng lên, chẳng phải ông có thể tiến vào hợp đạo chân tiên cảnh sao?
Nghĩ đến chuyện trở thành tiên, ông ta liền kích động không thôi, chạy còn nhanh hơn thỏ, lập tức bước lên chín trăm chín mươi chín tầng bậc thang, như một kẻ điên vừa cười vừa hét chạy đến tiên cung.
Đoàn người Diệp Thiên xếp thành một hàng ngồi trên lưng Thú Kim Lân mắt xanh, lúc này, bọn họ cũng đã bước lên bậc thang, tiến vào bên trong tiên cung.
"Oa!"
Vào đến tiên cung, Đóa Đóa, Thẩm An Kỳ, Trương Tử Phòng đều bị sự to lớn, đồ sộ và khí phái bên trong tiên cung làm cho sợ hãi.
Cung điện này cao ngàn vạn trượng, kim bích huy hoàng, mấy chục đại trụ có màu sắc sặc sỡ như Định Hải Thần Châm đang chống đỡ tòa cung điện.
Tiên khí lượn lờ, mùi đàn hương lướt qua mũi.
Ở xung quanh tiên cung, pháp bảo thần binh, tiên đan thần dược, sách cổ, cái gì cũng có, được sắp xếp chỉnh tề trên mặt bàn, hoặc trên giá sách.
Chính giữa cung điện trồng một cây đại thụ trăm mét vuông, quanh thân tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Lúc này Lão tổ Hồng Vân đứng ở dưới tán cây. Hết nhìn quả bảy màu lại quay sang nhìn pháp bảo thần binh, trong lúc nhất thời lâm vào hoang mang.
"Tôi muốn dọn sạch toàn bộ mấy thứ này, nhưng chỉ có thể chọn một, vậy tôi nên chọn quả bảy màu hay pháp bảo thần binh?"
Ông ta cực kỳ rối rắm.
Ông ta có cảm giác như cá cùng tay gấu không thể chọn cùng lúc được.
"Chủ nhân ngài xem! Quả bảy màu! Nhất định là năm đó Vương Thuần Cương ăn quả bảy màu này nên tu vi mới tăng mạnh như vậy, đi từ hóa thần nhập môn thẳng đến hóa thân đỉnh phong!"
Lúc này, Trương Tử Phòng kích động chỉ cái cây ở giữa cung điện, trong mắt ông ta tràn đầy kim quang lóng lánh, cổ họng sôi trào, ông ta cũng muốn một quả, ha ha.
Không cần ông ta nói, Diệp Thiên cũng đang quan sát mọi thứ, móng vuốt của Thú Kim Lân mắt xanh cũng đã tiến đến gần cây
kia rồi.
"Giờ thì tôi đã hiểu tại sao Vương Thuần Cương ăn quả này mà tự vị có thể bạo phát nhanh như vậy, thì ra nó là đạo nguyên thánh quả." Diệp Thiên nói.
"Ba, đạo nguyên thành quả là gì?"
Đóa Đóa gãi đầu, tò mò hỏi.
Diệp Thiên hứng thú phổ cập tri thức cho Đóa Đóa: "Trong vũ trụ mênh mông có ba ngàn đại đạo, trăm ngàn tiểu đạo, ở giữa vũ trụ là dải ngân hà, trong đó có một ngôi sao lớn hơn trái đất gấp trăm triệu lần gọi là Tử Vi Tinh, đứng đầu ba ngàn đại đạo."
"Nói thẳng ra, ba ngàn đại đạo ám chỉ cho tu luyện tiên đạo chính thống, trên tinh cầu đó chân tiện nhiều như chó, còn trăm ngàn tiểu đạo ám chỉ cho sự tồn tại của nhân loại, hoặc là văn minh tu luyện có trình độ thấp ở tinh cầu, ví dụ như trái đất, Thiên Hoang tinh, Bắc Hàn tinh, đều nằm trong trăm ngàn tiểu đạo."
"Mặc kệ là ba ngàn đại đạo hay là trăm ngàn tiểu đạo, chỉ cần văn minh tu luyện trên tinh cầu đều có thể tạo ra đạo nguyên thánh quả, người ta thường nhìn vào số lượng và chất lượng của đạo nguyên thánh quả, nhưng dựa trên trình độ văn minh tu luyện trên tinh cầu, văn minh tu luyện có cấp bậc càng cao ở tinh cầu, khi ăn đạo nguyên thành quả vào, phẩm chất sẽ càng tốt, tu vị sẽ tăng lên rất nhiều, trường hợp ngược lại rất ít."
"Nếu ở trái đất, bọn họ sẽ không ngưng tụ được đạo nguyên thánh quả, tuy Thiên Hoang có sẵn nhưng không ai biết ở đâu, có thể đã bị ăn sạch, hoặc là còn chưa xuất hiện, còn về đạo nguyên thành quả mà Bắc Hàn đồn ra ngoài thì nó ở chỗ này."
"Cây này đã cho ra một trăm lẻ sáu quả, mà đạo nguyên thành quả một vạn năm chỉ có một quả, điều này chứng minh, Bắc Hàn đã tồn tại một trăm tới vài vạn năm."
"Hoặc là nguyên nhân có thể sâu xa hơn, ba cũng không biết rốt cuộc như thế nào mới đúng."

"Dạ, Đóa Đóa hiểu rồi."
Đóa Đóa nghe thế gật đầu: "Nói cách khác. Văn minh Tu luyện càng phát triển tại tinh cầu, ăn đạo nguyên thánh quả vào thì tu vi càng tăng lên, một vạn năm mới có một quả, bị hái sạch thì phải đợi một vạn năm sau mới có thể ngưng tụ ra một quả khác, có tinh cầu nói không biết đạo nguyên thánh quả còn ở nơi nào khác không, có tinh cầu thì nói đạo nguyên thánh quả đã bị ăn sạch. Là vậy sao ba?"
"Đóa Đóa giỏi lắm."
Diệp Thiên cười gật đầu.
"Hì hì!"
Đóa Đóa cười, cong cong vành mắt thành hình trăng non.
"Diệp Thiên, ăn đạo nguyên thánh quả có thể tăng tu vi, chúng ta mỗi người hái một quả, ra ngoài em sẽ đưa anh ăn hết, nếu vậy anh có đủ tu vi để đấu lại những người đó, cứu được A Bảo không?" Thẩm An Kỳ hỏi.
Diệp Thiên cười lắc đầu: "Một người chỉ có thể ăn một quả đạo nguyên thánh quả, ăn nhiều sẽ không có hiệu quả, từ Bắc Hàn đến Thiên Hoang, người ta nói ăn đạo nguyên thánh quả có thể trở thành chân tiên, nhưng tu vi tăng lên có giới hạn, ví dụ như Vương Thuần Cương, ăn một quả có thể chuyển từ hóa thần nhập môn lên hóa thần đỉnh. Nếu anh ăn một quả thì tu vi có thể tăng lên từ Nguyên Anh nhập môn đến hóa thần, nếu em ăn một quả, em có thể lên đến Nguyên Anh, còn nếu Đóa Đóa ăn một quả, con bé cũng có thể đạt được Nguyên Anh nhập môn."
"A? Vậy con ăn một quả thì con có thể làm mẹ phải không?"
Đóa Đóa kinh ngạc nói.
"Ha ha!"
Diệp Thiên cười sờ đầu nhỏ của Đóa Đóa, nói: "Nguyên Anh không phải là mang thai hay sinh em bé, Đóa Đóa không được làm mẹ đâu."
"Hì hì!"
Tiếng cười nói ríu rít vang lên.
"Như vậy theo như cậu nói, tôi là hóa thần đại viên mãn, ăn vào có thể lên chân tiên không?" Lão tổ Hồng Vân nghe đám người Diệp Thiên nói chuyện xong đột nhiên xoay người hỏi.
"Tôi khuyên ông đừng nên ăn quả này, pháp bảo thần binh, hoặc công pháp điển tịch, hoặc là tiên đạn thần dược, ông có thể tùy tiện chọn một, rồi tìm một nơi ẩn cư, đừng để tôi tìm được, nếu không ông nhất định phải chết." Diệp Thiên nói.
"Chủ nhân, nhanh chóng đưa ra quyết định, sắp hết thời gian rồi, chỉ còn lại một phần ba khắc, nếu không, sau khi hết thời gian, Tiên Hải Mê Tung sẽ biến mất, chúng ta sẽ uổng phí công sức vào được đến đây!" Trương Tử Phòng thúc giục, ông ta cũng muốn một quả đạo nguyên thánh quả ha ha.
"Không vội."
Diệp Thiên xua tay nói: "Lão tổ ông muốn nhiều thứ lắm, làm sao tôi lại không nghĩ đến chuyện dọn sạch đồ ở đây?"
"Dọn sạch nơi này?"
Trương Tử Phòng sợ ngây người: "Sao có thể? Đừng nằm mơ nữa chủ nhân ơi, chúng ta chỉ có thể chọn một, không phải đạo lý này ngài rõ ràng hơn tôi sao.”
Diệp Thiên không trả lời lại câu hỏi của Trương Tử Phòng, mà hô to: "Ông già, xuất hiện đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.