Chương trước
Chương sau
Diệp Thiên kìm nén cơn tức trong lòng, tâm trạng buồn bực, đúng lúc có một chiếc tinh không chiến hạm tới, anh sao có thể buông tha cho bọn họ chứ?
"Đóa Đóa, an ủi mẹ một chút, cha ra ngoài giết địch."
Dứt lời, Diệp Thiên sải bước đi ra ngoài.
Lúc này, trên boong tàu Tuyết Thần Nhất Hào, thú Kim Lân mắt xanh đang nằm trên boong tàu, vẻ mặt đề phòng nhìn chiếc tinh không chiến hạm trên bầu trời cách đó ngàn mét.
Sau lưng nó, một đám đệ tử Tuyết Thần Tông khẽ xì xào.
"Thật kỳ lạ, không phải là tinh không chiến hạm của Thiên Đế hào, sao lại là tinh không chiến hạm của Thần Đế hào?"
"Tông chủ trở về, hình như không đắc tội Thần Đế tông thì phải. Bọn họ chạy tới đây làm gì, kiếm chuyện à, hay là ra mặt thay cho Thiên Đế tông?"
"Mặc kệ bọn chúng, nếu bọn chúng dám lỗ mãng thì tông chủ nhất định sẽ khiến bọn chúng một đi không trở lại, lại tăng thêm một chiếc chiến hạm tinh không Tuyết Thần Tông."
"........"
Họ đang nói chuyện thì một giọng nói vang lên từ trên chiếc chiến hạm tinh không đối diện.
"Tu sĩ Tuyết Thần hào đừng hiểu lầm, chúng tôi không phải tới gây chiến, chúng tôi tới đây để nói chuyện với Diệp Bắc Minh."
"Tới nói chuyện?"
Tất cả mọi người đều cau mày.
“Đang bàn tán cái gì vậy?”
Một giọng nói vang vọng trời đất giống như hồng chung đại lữ,.
Mọi người đều nhìn lại theo hướng phát ra tiếng nói, là Diệp Thiên, đang bước ra từ chính điện của Tuyết Thần hào.
"Tông chủ!"
Các đệ tử của Tuyết Thần Tông rối rít hành lễ.
Diệp Thiên ừ một tiếng, chắp hai tay ra sau lưng, dừng ở bên cạnh thú Kim Lân mắt xanh và nhìn về phía chiến hạm tinh không Thần Đế số hai mươi ở đối diện.
"Ha ha!"
Bên kia vang lên một tiếng cười đầy sảng khoái: "Anh chính là Tông chủ Tuyết Thần tông Diệp Bắc Minh à?"
"Chính là bản tọa."
Diệp Thiên đáp lại, sau đó hỏi: "Anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng, bản tọa không rảnh khua môi múa mép với mấy người."
"Mẹ kiếp, đúng là ngông cuồng!"
thần tướng Thiên Ưng bất mãn thầm mắng trong lòng, vị tướng quân kia hét lên: "Là thế này Diệp Bắc Minh, Đế tử Thần Đế tông trọng dụng người tài. Nghe nói mười năm trước anh mới nhập Kim Đan, mười năm sau đã có thể diệt trừ tướng sĩ chiến hạm tinh không của Thiên Đế tông, gây kinh thiên động địa, cho nên Tông Đế Tử muốn thu anh về dốc sức làm việc cho Đế tử, Đế tử sẽ đảm bảo an toàn cho anh, đáp ứng tất cả mọi yêu cầu của anh. Nếu không Thiên Đế tông sẽ điên cuồng trả thù anh, chỉ e anh sẽ không chống đỡ được."
Lời vừa dứt, Giang Thành trở nên sục sôi.
"Hóa ra là tới đây để chiêu mộ đại sư Diệp. Tôi còn lo đại sư Diệp sẽ bị Thiên Đế tông điên cuồng báo thù và sẽ mang đến tai họa cho Giang Thành. Bây giờ xem ra lo lắng của tôi chỉ là không dư thừa, chỉ cần là đại sư Diệp đồng ý lời chiêu mộ của Thần Đế tông thì thiên hạ sẽ thái bình."
"Hiện tại trong tam đại thế lực trên trái đất, nghe nói Thần Đế tông là mạnh nhất, được Thần Đế tông che chở là vinh hạnh của đại sư Diệp, tạm miễn tai họa."
"Đế tử Thần Đế tông đúng là thông minh, biết nhìn xa trông rộng, biết tới chiêu mộ đại sư Diệp, một khi chiêu mộ thành công thì mạnh lại càng mạnh, có thể dễ dàng thu phục hai đại thần giáo bất diệt kia."
Nghe những lời bàn tán của người dân Giang Thành, vẻ mặt Đế tử tràn đầy đắc ý.
Lần này anh ta dẫn quân tới đây, thực ra là muốn biết Diệp Thiên đã lấy được cơ duyên gì ở Thiên Hoang mà có thể khiến tu vi của anh tăng lên, anh ta cũng muốn lấy được cơ duyên, cho nên mới tới chiêu an Diệp Thiên.
Nếu có thể coi được thông tin về việc cơ duyên ở đâu từ Diệp Thiên, sau đó giết chết anh và đưa tới Thiên Đế tông, còn có thể nhận được một khoản tiền từ Thiên Đế tông, thật là một kế sách vẹn toàn đối bên.
Mặc dù hai năm trước Có không ít cao thủ của Thiên Đế tông đã trở về Bắc Lương, khiến thực lực của Thiên Đế tông trên trái đất ngày càng suy yếu, nhưng Thiên Đế tông lại là phái mạnh nhất trong ba thần giáo bất diệt tại Bắc Lương, đây là một sự thật không thể chối cãi. Ông ta cũng không dám thật sự thu Diệp Thiên về dưới trướng của mình và đắc tội với Thiên Đế tông.
Bây giờ chiêu mộ là đã tạm thời đắc tội với Thiên Đế tông, chờ anh ta moi ra được cơ duyên, giết chết Diệp Thiên giao cho Thiên Đế tông thì mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết.
Không ngờ trong lúc ông ta đang đắc ý thì một tiếng hừ lạnh vang lên.
"Việc có thể chống đỡ được sự trả thù của Thiên Đế tông hay không là chuyện của tôi, không cần các người quan tâm. Các người không có đủ tư cách thu tôi về dưới trướng. Thấy các người không phải đến để gây sự, tôi sẽ không tính toán với các người. Mời về cho.”
“Con mẹ nó!” Nghe vậy, thần tướng Thiên Ưng khó chịu nói với Đế tử: “Thằng nhóc này đúng là ngông cuồng, chỉ cần Đế tử ra lệnh một tiếng thì bản tướng cam đoan sẽ bắt được nó và mang lên chiến hạm cho Đế tử xử lý!"
"Không." Đế tử lắc đầu: "Làm thế chính là trở mặt. Nếu bị uy hiếp chưa chắc nó sẽ nói ra sự thật, phải mua chuộc được lòng người thì lời nói của mình mới đáng tin cậy."
“Vậy đế tử có thể dùng tính mạng của các đệ tử tông môn để uy hiếp anh ta, để anh ta dẫn Đế tử đi Thiên Hoang tìm cơ duyên, như vậy sẽ không sợ anh ta làm xằng bậy.” thần tướng Thiên Ưng nói.
"Không được." Đế tử nói: "Đường đến Thiên Hoang xa xôi, nếu ta đưa Diệp Bắc Minh đi, Thiên Đế tông mà nổi giận phải đại đội cao thủ Bắc Hàn Đới tới thì chính là đòn chí mạng với Thần Đế tông chúng ta là
“Cho nên, chúng ta chỉ có thể thu mua lòng người, sau đó chuốc say anh ta, bắt anh ta nói ra sự thật, sau đó giết chết anh ta rồi giao cho Thiên Đế tông, giải quyết mâu thuẫn với Thiên Đế tông là chúng ta đã có thể yên tâm tới thiên hoang tìm kiếm cơ duyên rồi.”
Nghe xong lời này, thần tướng Thiên Ưng vỗ trán một cái và cười nói: "Quả nhiên vẫn là đệ tử thông minh sáng suốt, mạt tướng thật lỗ mãng, thật sự không nghĩ ra được mấy này."
Đế tử nghe thấy thế thì rất vui: "Nếu như bản cung không có bản lĩnh thì còn có thể làm Đế tử sao?"
"Phải! Phải!"
thần tướng Thiên Ưng khà khà cười nói.
"Sao, các người vẫn không chịu đi à? Muốn dùng vũ lực chinh phục tôi sao?"
Diệp Thiên cười khẩy.
"Diệp Bắc Minh, cậu hiểu lầm rồi."
Đế tử mỉm cười và nói: "Toàn Bắc Lương đều biết bản cùng quý trọng người tài, từ trước tới nay chưa từng dùng vũ lực để đối phó với nhân tài mà bản cung để ý."
"Như thế này đi.”
Đế tử lấy một thanh thần binh từ trong nhẫn không gian ra, giơ lên cao và nói tiếp: "Đây là một thanh thần binh cực phẩm cửu đoạn, đã đi theo bản cùng mấy trăm năm, bản cung yêu nó như yêu chính mình, nay nhịn đau cắt thịt. Chỉ cần cầu nguyện ý bài nhập Bạch Cung thì bạn cũng sẽ tặng nó cho cậu, thế nào hả?"
anh ta thầm nghĩ trong lòng, chỉ cần Diệp Thiên mắc lừa, ông ta sẽ moi ra bí mật về cơ duyên, sau đó giết chết Diệp Thiên, tất nhiên bảo bối sẽ trở về trên tay ông ta.
Nhưng không ngờ, khi Diệp Thiên nhìn thấy thanh thần binh trên tay ông ta thì anh đột nhiên cau mày lại, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Bởi vì, chỉ cần nhìn thoáng qua là anh đã nhận ra thanh thần binh này chính là Trảm Tiên Kiếm mà anh đưa cho Dương Tử Hi, không thể sai được!
Nhưng bây giờ Trảm Tiên Kiếm đã rơi vào tay người khác, vậy còn Dương Tử Hi...
"Tôn thượng, đây chẳng phải là Trảm Tiên Kiếm mà ngài đã dùng trước đây sao?"
Ngay cả thú Kim Lân mắt xanh cũng nhận ra nó.
Điều này khiến Diệp Thiên càng chắc canh rằng Dương Tử Hi có thể đã gặp chuyện gì đó.
Nhưng anh vẫn ôm một tia hy vọng, anh trầm giọng hỏi: "Thanh kiếm này của ông ở đâu ra vậy?"
Anh hy vọng Dương Tử Hi đã quên anh nên bán thanh kiếm này để kiếm tiền hoặc vứt đi, sau đó rơi vào tay Đế tử của Thần Đế tông này.
Nhưng anh biết, xác suất này quá nhỏ.
Bởi vì anh và Dương Tử chia xa tới bây giờ còn chưa được hai ngày, mà Đế tử của Thần Đế tông ở trên trái đất, làm sao ông ta có thể lấy được Trảm Tiên Kiếm từ Thiên Hoang và trở về trái đất chỉ trong vòng hai ngày chứ?
Vì thế, anh đã đi đến một kết luận.
Dương Tử Hi đến trái đất để tìm anh, gặp phải nhóm người này và sau đó bị giết chết, và Trảm Tiên Kiếm bị nhóm người này cướp mất.
Chỉ có lời giải thích này là hợp lý nhất!
"Thanh kiếm này... là do tông thần đế của tôi tự tay tặng cho bản cung lúc bản cung nhập Nguyên Anh, nó đã làm bạn với bản cung mấy trăm năm rồi." Đế tử đảo mắt và nói dối.
"Có cái rắm ấy!"
Diệp Thiên lập tức tức giận nói: "Thanh kiếm này là của tao, tên là Trảm Tiên Kiếm, mấy ngày trước vừa tặng cho một ân nhân, tao hỏi mày, có phải mày cướp nó từ một cô gái không? Cô gái đó ở đâu? Sống hay chết?"
“Cái gì!"
Vừa dứt lời, Đế tử và đám người thần tướng Thiên Ưng chợt biến sắc.
Thanh kiếm này là của Diệp Bắc Minh?
Đế tử và Thiên Ưng tướng quân đưa mắt nhìn nhau.
Trong lòng bọn họ lập tức hiểu rõ.
Thanh kiếm này, tám chín mươi phần trăm là của Diệp Bắc Minh.
Bởi vì, thanh kiếm này đúng là tên là Trảm Tiên Kiếm, hơn nữa, đúng là bọn họ đã giết một cô gái và cướp được.
"Không nói đúng không?"
Diệp Thiên híp mắt, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Không nói thì chết hết cho tao!"
Dứt lời, Diệp Thiên cho người mở trận môn ra và nhảy lên bắn ra ngoài.
"Hừ!"
thần tướng Thiên Ưng khẽ nói: "Đúng là to gan, bản tướng muốn xem xem mày có năng lực gì!"
Dứt lời, gã cũng cho người mở cửa, hóa thành một đạo tinh quang và bắn ra ngoài. Giây tiếp theo!
Hai người trong kích xạ đánh một chưởng.
Âm!
Tiếng vang rất lớn, VÔ Cùng kinh khủng, toàn bộ kính trong thành đều lập tức vỡ nát.
Nghĩ đến đây, anh ta rất cao hứng, sốt sắng kêu lên: "Thần tướng, bắt sống Diệp Bắc Minh lên chiến hạm!"
"Mạt tướng tuân mệnh!"
Một lão tướng ôm nắm đấm.
Ngay sau đó, anh ta hóa thành một kim quang và bắn ra ngoài cánh trận môn.
"Diệp Bắc Minh, tông đế tư nhân từ, còn không mau bó tay chịu trói, nếu không bản tướng cho mày biết tay!"
Dứt lời, anh ta gọi ba trăm sáu mươi trượng pháp thân ra, cao vút đứng trên hư không, bởi vì anh ta vì đội mũ sắt vàng, áo giáp vàng, tỏa ra kim quang, giống như một vị thần hạ phàm, chấn động Giang Thành!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.