Chương trước
Chương sau

Không cảm ứng được sự tồn tại của huyết mạch có ba khả năng.
Một, người có huyệt mạch của anh đã chết.
Hai, khoảng cách quá xa.
Ba, đã bị pháp trận nào đó giam cầm.
Chỉ có ba loại khả năng đó mới không thể cảm ứng được sự tồn tại của người có cùng huyết mạch với hắn.
Đều ở cùng trong một hành tinh, với tu vi hiện tại của hắn, căn bản sẽ không xuất hiện hiện tượng khoảng cách quá xa mà không cảm ứng được sự tồn tại của huyết mạng, hơn nữa Thiên Hoang Tinh cũng không lớn đến mức đấy.
Cho nên trước mắt chỉ có hai loại khả năng, hoặc là đã chết, hoặc là bị pháp trận giam cầm.
Nếu như là bị pháp trận giam cần, thì vẫn có khả năng tìm thấy được, nếu như mà chết đi…
Có thể anh sẽ điên mất!
Bởi vì, anh vô cùng vô cùng yêu thương Đóa Đóa.
Nếu như Đóa Đóa gặp bất trắc gì, vậy thì chẳng lẽ Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy, còn có bé gái lại không gặp bất trắc gì sao?
Nghĩ đến đây, huyết mạch cả người anh sôi sục, có một loại xúc động mà muốn xé nát bầu trời.
"Tôn thượng, ngài đừng có gấp gáp, bình tĩnh lại đi, công chú có thể bị pháp trận giam cầm thôi, vì vậy mới không thể tra được huyết mạch."
Thú Kim Lân mắt xanh đã đi theo Diệp Thiên mấy trăm nghìn năm, biết rõ tính cách của anh, dưới tình hình tức giận như thế này, không biết được anh sẽ làm ra chuyện gì, vội vàng an ủi nói: "Tôn thượng, chỗ này là hồ Táng Long nằm giữa Bắc Hàn Tinh. Ngài vào hồ vạn yêu trước đi, công chúa ở đâu, chúng ta…"
"Ngươi nói gì cơ, Bắc Hàn Tinh?"
Đột nhiên Diệp Thiên nắm đầu Thú Kim Lân mắt xanh, không dám tin mà hỏi.
"Đúng vậy, Bắc Hàn Tinh."
Thú Kim Lân mắt xanh chớp mắt, ngơ ngác không hiểu gì.
"Mày có chắc là Bắc Hàn Tinh, không phải là Thiên Hoang Tinh sao?"
Diệp Thiên lại siết chặt đầu của con thú, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
"Thiên Hoang Tinh? Thiên Hoang Tinh gì cơ? Thuộc hạ làm gì đi qua Thiên Hoang Tinh đâu?"
Thú Kim Lân mắt xanh lại càng nghi ngờ.
"Tao biết rồi."
Diệp Thiên ngây người hồi lâu, mới bỏ đầu của Thú Kim Lân mắt xanh ta, chỉ vào hồ nước mà hỏi: "Năm đó có phải mày đi vào ở chỗ này, sau đó đi vào Hang Vạn Yêu không?"
"Đúng vậy tôn thượng, năm đó có tu sĩ muốn giết chết thuộc hạ, thuộc hạ liền chạy đến đây, đến khi không thể chạy được nữa, liền nhảy xuống hồ Táng Long này, sau đó bị một sức hút hút vào, đợi đến lúc lực hút đó biết mất, chính là bên trong Hang Vạn Yêu rồi." Thú Kim Lân mắt xanh nói.
Diệp Thiên liền hiểu ra mà gật đầu: "Xem ra, đây là một đường ngầm sâu thẳm nối liền với Bắc Hàn Tinh và Thiên Hoang Tinh, đi qua đường ngầm sâu thẳm này, ta liền bị đưa từ Thiên Hoang Tinh đến Bắc Hàn Tinh này."
"Chuyện này này… trong Hang Vạn Yêu, trừ một cửa ra này ra, không còn bất kỳ cửa nào khác đâu, thuộc hạ đã ở trong Hang Vạn Yêu mấy trăm nghìn năm, không hề tìm thấy một cửa ra thứ hai."
Thú Kim Lân mắt xanh có chút sợ hãi. Sợ Diệp Thiên sẽ trách tội, khi đưa hắn từ Thiên Hoang Tinh đến Bắc Hàn Tinh.
"Chắc là vẫn có lối ra, nhưng mà lúc Hang Vạn Yêu mở ra thì cửa ra mới xuất hiện, mày không tìm được mà thôi." Diệp Thiên nói.
Sau đó, anh lại thở dài một hơi: "Bỏ đi, không đến Bắc Hàn Tinh thì thôi, đợi một trăm năm Hang Vạn Yêu mở ra, mới viết được có thể tìm được lối ra không, thời gian một trăm năm, bổn tọa không đợi được, còn không bằng đi từ Bắc Hàn Tinh sang Thiên Hoang Tinh cho nhanh."
"Đúng rồi."
Đột nhiên Diệp Thiên nhìn về phía Thú Kim Lân mắt xanh: "Mày là yêu thủ thành phẩm, có thể vượt qua Thiên Lộ, giờ chúng ta phải đi tìm Thiên Lộ để quay về Thiên Hoang."
"Tôn thượng, thuộc hạ không vượt qua được Thiên Lộ."
Thú Kim Lân mắt xanh nói: "Năm đó đạo thể của thuộc hạ ở giữa Thiên Lộ, bị gió mạnh đập cho còn mỗi đạo thể nhị trọng, đã tu luyện qua mười trăm nghìn năm, mặc dù thuộc hạ không phục được đạo thế tứ trọng, nhưng lại không làm gì được sự phá hủy của trận gió đó, đường ngắn thì còn được, nếu như đường mà dài, thuộc hạ sẽ bị trận gió xé nát, tôn thượng ở trong bụng thuộc hạ cũng khó mà thoát chết được."
Diệp Thiên nghe thấy vậy đánh giá Thú Kim Lân mắt xanh một cái, liền nhìn thấy đạo thể của nó chỉ còn lại tứ trọng.
Đạo thể tứ trọng thực sự là không thể địch lại được sự phá hủy của trận gió, tối thiểu phải đạo thể lục trọng, mới có thể đánh lại được trận gió kia.
Đương nhiên tứ trọng cũng có thể lên Thiên Lộ, chỉ là bay trên Thiên Đạo hơn một năm, cuối cùng tự trọng cũng sẽ bị phá hủy, đạo thể tam trọng thì được ba bốn tháng, còn lại đạo thể nhất trọng và nhị trọng thì chưa đến một tháng đã bị phá hủy hoàn toàn, không có đạo thể, thân thể sẽ bị trận gió xé nát, lúc đến Thiên Hoàng thì chỉ còn hồn phách mà thôi.
"Bây giờ tốc độ của người có được một trăm vạn cây không?" Diệp Thiên hỏi.
"Có, tầm một trăm hai mươi vạn kilomet." Thú Kim Lân mắt xanh trả lời.
Diệp Thiên gật đầu, bay lên trên lưng Thị Kim Lân mắt xanh: "Tìm một người dân bản xứ hỏi chút đi, xem từ Bắc Hàn mà đến Thiên Hoang thì phải mất bao nhiêu năm, phải dùng vận tốc bao nhiêu, nếu như không xa, đạo thể tự trọng cũng có thể cố gắng mà đến Thiên Hoàng, nếu như mà xa, bổn tọa sẽ xem xét có thể nâng mày lên đạo thể ngũ trọng, có đạo thể ngũ trọng rồi thì hoàn toàn có thể đến được Thiên Hoang."
"Vâng vâng."
Thú Kim Lân mắt xanh gật đầu, xuất ra thần thức mà quét một lượt, sau đó lại quay đầu về một bên, nói: "Chủ nhân, một nghìn dặm phía trước Có dấu vết của người sống."
"Đi, giấu khí trang đi, để tránh cho tu sĩ Đỉnh Cấp đến giết mày."
Diệp Phàm nói.
"Vâng!"
Thú Kim Lân mắt xanh liền ẩn giấu khí tràng. Ánh sáng cằm trên người cũng biến mất, sau đó hóa thành một tia sáng, đi về hướng trước mặt.
Trong năm giây ngắn ngủi, liền đến đích rồi. HOTLITHNói đùa chứ, tốc độ một trăm hai mươi vạn cây, tốc độ có thể đạt được đến ba trăm ba mươi ba kilomet, lại tính cả thời gian gia tốc, thì một nghìn dặm chỉ cần năm giây.
"Phương Thanh Toàn, Cô không chạy được nữa đây, ngoan ngoãn mà đưa kiếm Chân Võ ra đây. Tha cho ngươi một cái mạng chó, nếu không chắc chắn cô sẽ chết không toàn thây!"
Vừa đến khoảng trời trên địch, Diệp Thiên liền nghe thấy một giọng nói của một người đàn ông truyền đến.
Cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy mười mất người đàn ông đang cầm thần binh tinh phẩm, từng bước áp sát đến một cô gái mặc đồ đen.
Thông qua thần thức mà tra xét, rất nhanh Diệp Thiên đã tra ra được, người con gái này là tu sĩ cảnh giới kinh đan, đã bị thương nặng.
Nhưng mà, nhìn lại người con gái này, lấy một sợi tóc rồi cắn vào miệng!
Giây tiếp theo!
Cô ấy giơ thần binh tinh phẩm lên. Như là chim én mà xông thẳng về hướng mười mấy người đàn ông ở trước mặt.
Leng keng leng keng!
Lập tức tiến âm thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên.
"Tôn thượng, có cần đi giúp đỡ cô gái đó không?" Thú Kim Lân mắt xanh hỏi.
"Mày nói xem?" Diệp Thiên thản nhiên đáp.
"Dựa vào tính cách cứu nữ không cứu nam của tôn thượng, chắc sẽ xuống giúp." Thú Kim Lân mắt xanh nói.
Nó đã đi theo Diệp Thiên mấy trăm nghìn năm, cũng khá hiểu được tính cách và tính tình của Diệp Thiên, nhưng mà mười mấy trăm nghìn năm không ở bên cạnh Diệp Thiên, không biết tính cách và tính tình của Diệp Thiên đã thay đổi chưa.
"Vậy mày còn ngơ ra đó làm gì, xông lên đi." Diệp Thiên khó chịu mà nói.
"Vâng thưa tôn thượng!"
Thú Kim Lân mắt xanh nhếch mép cười, lao thẳng xuống phía dưới.
Rất nhanh, một tiếng rống vang lên, bốn chân của Thú Kim Lân mắt xanh đã chạm đất.
Cũng ngay lúc này, một bóng đen bay đến.
"Tôn thượng, nhanh tiếp lấy!"
Thú Kim Lân mắt xanh nhanh chóng nhắc nhở.
"Còn cần mày nói sao?" Diệp Thiên trừng mắt nhìn nó một cái, đưa tay ra.
Giây tiếp theo!
Người con gái mặc đồ đen đập mạnh vào cánh tay Diệp Thiên, Diệp Thiên lập tức nắm vai của cô ấy, trên tay liền dính dính, lập tức buông tay ra, người con gái mặc đồ đen rơi xuống trên mặt đất.
Chợt thấy, trên tay toàn là máu.
Diệp Thiên tiện tay lau máu lên đầu Thú Kim Lân mắt xanh, xoay đầu nhìn về phía người con gái mặc đồ đen. Hỏi: "Cô gái, có biết đi từ Bắc Hàn Tinh đến Thiên Hoang Tinh, phải ngồi chiến hạm tinh không bao lâu không?"
Thú Kim Lân mắt xanh: "…"
Anh không biết tìm chỗ nào lông vàng để lau hay sao? Lông trên đầu màu cầu vồng, lau như thế, màu chỗ khác đều bị nhuộm vàng hết rồi.
Cô gái nhìn Diệp Thiên một cái, nhàn nhạt nói: "Nhanh chạy thoát thân đi, tôi không có thời gian trả lời anh, kẻ địch của tôi đã đuổi giết đến đây rồi."
Nói xong, cô ấy cắn một sợi tóc, xông thẳng về phía trước.
"Này này này, các người có thể đợi tí nữa rồi hẵng động thủ không? Tôi hỏi thăm tí đã, hỏi thăm xong các người động thủ tiếp cũng không muộn mà."
Diệp Thiên nâng tay lên làm động tác ngừng lại, hét lên với đám đàn ông trước mặt.
"Tên nhóc, tìm chết hả? Cút qua một bên, không thì tao giết mày luôn giờ!"
Người đàn ông cầm đầu chỉ mũi kiếm về Diệp Thiên.
"Ngao!"
Thú Kim Lân mắt xanh khó chịu mà kêu về phía người đàn ông kia một tiếng.
"Con mẹ nó, ngay cả một thú cưỡi cũng còn không có cấp độ, mà cũng dám tống về phía tao, vậy thì tao làm thịt mày trước!"
Nói xong, người đàn ông cầm đầu chém ra một nhát kiếm.
Thú Kim Lân mắt xanh nhấc chân giẫm một cái.
Ầm!
Chỉ thấy hư không chấn động.
Trong nháy mắt thanh kiếm kia đã bị đánh vỡ trong không khí.
"Con me no!"
Nhất thời người đàn ông cầm đầu cảm thấy khó chịu, vung tay lên, quát lên: "Xông qua giết hết, giết cả tên tên nhóc và cả con thú cưỡi kia luôn!"
Giây tiếp theo, mười mấy tu sĩ xông lên.
"Mau tránh ra! Bọn không họ là người mà các người có thể đấu lại đâu!"
Cô gái mặc áo đen thấy vậy, kinh sợ mà hô lên một tiếng, cầm kiếm xông qua đó.
Bất ngờ, không đợi cô ấy xông lên, liền nhìn thấy một chưởng ảnh cực to đã đè xuống.
Âm!
Ngay lúc này, mười mấy người đàn ông đều bị nghiền thành thịt băm.
"Chuyện này..." Cô gái mặc đồ đen sợ ngây người!
Sau đó nhìn ra xung quanh.
"Đừng nhìn nữa, là tôi nghiền chết đấy." Diệp Thiên nói.
"Anh nghiền chết?"
Cô gái mặc đồ đen nhìn về phía Diệp Thiên, lại đánh giá anh một lượt, không thể tin được mà hỏi.
Cô ấy nhìn Diệp Thiên, chỉ nhìn thấy một chút khí tràng tu sĩ, giỏi lắm là Tiên Thiên Cảnh, lại có thể nghiền chết được nhiều tu sĩ Kim Đan Cảnh như vậy?
Diệp Thiên không trả lời lại, mà đưa tay ra.
Cô gái mặc đồ đen kêu lên một tiếng, chỉ cảm giác được bị một cỗ sức hút vô cùng lớn hút vào, cơ thể không thể khống chế được mà tiến về phía trước, sau đó dừng lại trước mặt Thủ Kim Lân mắt xanh.
"Bây giờ thì tin là tôi nghiền chết chưa?" Diệp Thiên hỏi. Cô gái mặc đồ đen ngơ ra vài giây, mới gật đầu. "Vậy tôi cứu CÔ, có thể trả lời câu hỏi vừa nãy ta hỏi chưa?" Diệp Thiên lại hỏi. Cô gái mặc đồ đen gật đầu, nói: "Tôi nghe người ta nói, Bắc Hàn mà ngồi chiến hạm tinh không để đi đến Thiên Hoàng, phải mất mười năm." "Lâu như vậy sao?" Diệp Thiên liền nhíu chặt mày, lại hỏi: "Tốc độ của chiến hạm tinh không của Bắc Hàn là bao nhiêu?" "Tầm bốn mươi vạn kilomet." Diệp Thiên: "..." Bốn mươi vạn kilomet bay mất mười năm, Thú Kim Lân mắt xanh bay được một trăm hai mươi vạn kilomet thì bay mất ba năm. hơn, cũng không tính là quá xa, nhưng đạo thể Tứ Trọng của nó không thể bay đến Thiên Hoang được. "Xem ra phải cần đan dược để lên được đạo thể Ngũ Trọng để nâng Thú Kim Lân mắt xanh lên."
Diệp Thiên thầm nghĩ, nếu như ngày nào đó anh lên được Nguyên Anh, cũng phải tăng lên đạo thể ngũ trọng, cũng đã chuẩn bị trước đan dược.
Vì vậy, anh liền nói ra danh sách dược liệu luyện chế đan dược để nâng lên đạo thể ngũ trọng ra, hỏi cô gái mặc đồ đen xem Bắc Hàn có dược liệu này hay không.
"Mấy tên dược liệu anh nói ra thì tôi có nghe qua, đa số là có thể tìm được ở trong tiệm thuốc, Có mấy cái thì vô cùng hiếm tìm, nhưng mà anh có thể đi về năm nghìn dặm về phía đông Hải Lăng Thành, đến Lầu Thông Thiên để tìm Chưởng quỹ Vương, chỉ cần anh ra giá, anh muốn cái gì, cho dù là chuẩn bị cho anh chiến hạm Tinh Không cũng không thành vấn đề." Cô gái mặc đồ đen nói.
"Õ!"
Diệp Thiên lập tức vui mừng.
Chưởng quỹ Vương của Lầu Thông Thiên này, đúng là thủ đoạn thông thiên mà!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.