Mười lăm ngày sau khi tin tức Diệp Thiên gặp nạn được truyền ra.
Một chiếc xe ngựa đang dừng lại trên vùng đất cách Bắc Lương Thành không xa.
"Phu nhân, Bắc Lương Thành giống như là đã trải qua một trận chiến lớn vậy, toàn bộ tường thành phía đông đã bị sụp đổ, trên mặt đất ở ngoài thành vẫn còn rất nhiều vết máu, xem ra Bắc Lương Thành đã vô cùng thậm tệ rồi."
Long Ngạo kìm cương ngựa lại, quay đầu nói vào trong xe.
Không lâu sau, chiếc mành được giở ra, Tần Liên Tâm, Thần Diệp Hy, Đóa Đóa, Thiên Hà Kiếm Tiên, Lâm Cảnh Hiên, toàn bộ đều thò đầu ra xem.
"Xem ra nước Bắc Lương đã thất thủ rồi."
Thiên Hà Kiếm Tiên liếc mặt một đợt, sắc mặt nghiêm trọng mà nói.
"Vậy mấy người Bắc Lương Vương và chị công chúa…"
Đóa Đóa nói đến bên mép rồi không nói tiếp nữa, một dự cảm chẳng may nảy lên trong lòng.
Cô bé đã không còn là một cô nhóc ngây thơ cái gì cũng không biết nữa rồi, cô bé đã mười ba tuổi, cũng đã biết rất nhiều chuyện rồi, xét theo cảnh tượng này thì hơn phân nửa là Bắc Lương Vương và công chúa đã lành ít dữ nhiều rồi.
Mấy ngày nay, bọn họ đã vượt qua mấy chục vạn dặm, đi qua rất nhiều chỗ, bên ngoài đều là bức vẽ truy nã bọn họ, bọn họ không còn chỗ để đi nữa, vốn nghĩ đến thành Bắc Thành để tị nạn, không ngờ được, Bắc Lương Thành lại bị phá tan rồi, Bắc Lương Vương và công chúa cũng không biết sống chết thế nào.
"Mọi người vào trước đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046311/chuong-646.html