Chương trước
Chương sau
“Giết!”
Chỉ một thoáng, ùn ùn kéo đến đều là tiếng hô hào chém giết, hơn hai triệu phản quân và hơn năm mươi triệu quân giữ thành, mặt đối mặt điên cuồng tràn qua.
Diệp Thiên cao trăm mét, cúi xuống nhìn phía dưới, như thể khai chiến với đại quân dày đặc như kiến.
Thấy thế, Diệp Thiên không khỏi cười lạnh.
Lấy tu vi của anh, vung một tay áo ra cũng có thể đánh chết một đám lớn.
Chỉ là phản quân không phải kẻ ngu.
Có một vị đai năng kinh khủng ở đó, bọn họ đương nhiên sẽ không để cho binh sĩ xuất hiện dưới móng vuốt của Diệp Thiên.
Không phải sao, tám vị Nguyên Anh, công thêm mấy chục nghìn Kim Đan, tất cả hóa thành Pháp thân, rời khỏi mặt đất, bắt đầu đánh úp Diệp Thiên trong không trung.
Trong khoảnh khắc, đủ loại thần binh pháp bảo, sấm chớp lửa cháy, bùa chú nắm đấm… ùn ùn ập tới che lấp Diệp Thiên.
Kiến nhiều cắn chết voi.
Bọn họ định dùng chiến thuật biển người mài chết Diệp Thiên.
Chỉ cần Diệp Thiên chết rồi, điểm quân phòng thủ kia của Bắc Lương Thành bọn họ đúng là không để vào trong mắt, một hai tiếng đủ tiêu diệt toàn bộ quân phòng thủ kia.
Nhưng bọn họ tính sai rồi.
Diệp Thiên có bốn kiện pháp bảo gia thân phòng ngự cực phẩm.
Lại có hộ thể phòng ngự bốn tầng đạo thể.
Lấy tu vi những tu sĩ này, Diệp Thiên chính là đứng ở đó không nhúc nhích, để bọn họ đánh một năm, bọn họ cũng đừng mong tiến lên phá vỡ phòng ngự của anh.
Nhưng phản quân nào biết.
Quân phòng thủ cũng không biết.
Không phải sao, Tư Đồ Mục thấy tiên pháp dày đặc bao trùm Diệp Thiên, lúc này bèn kêu lên: “Tướng quân Hoàng Phủ, ngài dẫn theo các tướng sĩ hung hăng giết địch, ta và tướng quân Thượng Quan đi giúp thống lĩnh Diệp.”
“Được, các ông đi đi.”
Hoàng Phủ Trung không hề do dự mà đồng ý.
“Không cần.”
Ngay lúc hai vị tướng quân chuẩn bị gọi Pháp thân ra giúp đỡ, Diệp Thiên nhẹ như mây gió nói: “Các ngài giết hết địch đi, những phản quân cấp cao này giao cho tôi là được, bọn họ vẫn không đủ sức mạnh làm tôi bị thương.”
Lời vừa nói ra, Tư Đồ Mục và Thượng Quan Vân đều lộ ra vẻ mặt không dám tin.
Tám vị Nguyên Anh, công thêm vài chục nghìn Kim Đan, anh vậy mà cũng không sợ?
Trời!
Cái đó phải lợi hại bao nhiêu.
Thật sự có thể ngăn cản được sao?
Bọn họ đang do dự.
Diệp Thiên đột nhiên nhảy lên một cái, đứng giữa trời cao, mặc dù đủ loại năng lực nổ tung trên người anh.
Đinh đinh đang đang, uỳnh uỳnh cạch cạch!
Đủ loại âm thanh vang vọng giữa đất trời.
Mà Diệp Thiên cứ không nhúc nhích như vậy, mặc cho kẻ thù như núi Thái Sơn, như biển Bắc Hải, anh vẫn sừng sững bất động.
“Chuyện này…”
Cũng làm tám vị Nguyên Anh và mấy chục nghìn Kim Đan giật mình hoảng hốt.
Chuyện này cũng quá khủng bố.
“Thống lĩnh Diệp trâu bò, phòng ngự của anh vậy mà cao như vậy, vậy chúng tôi không giúp anh nữa, đi giết địch đây.”
Tư Đồ Mục thấy thế, cũng yên tâm, lúc này lao ra như gió, Kim Giản trong tay quét ngang trái phải, mỗi lần vung ra một phát đều có mấy chục gần một trăm phản quân ngã xuống.
“Hay! Thống lĩnh Diệp đúng là một người giữ ải vạn người không thể qua. Bản vương có mãnh tướng này chính là may mắn của bản vương, may mắn của Bắc Lương, may mắn của xã tắc.”
Bắc Lương Vương vô cùng mừng rỡ hô: “Đánh trống trợ trận cho ta, khích lệ thống lĩnh Diệp và tướng sĩ toàn quân hung hăng giết địch.”
Dứt lời… Thùng thùng thùng…
“Nổ, hung hăng nổ tung anh ta cho tôi, tôi không tin không nổ tung được pháp bảo phòng ngự trên người anh ta.”
Thành chủ thành Bắc Hoang liều mạng la lên, quỷ dị lấy một kiện pháp bảo tinh phẩm hung hăng ném vào người Diệp Thiên.
“Ông trời ơi, thống lĩnh Diệp quả thực chính là một con yêu thú hồng hoang.”
Nhưng thấy Diệp Thiên không bị sao cả, tất cả tu sĩ đang xem cuộc chiến trong thành rung động không thôi.
Mà lúc này, sau khi chống chọi mấy vòng tiến công mãnh liệt, Diệp Thiên rốt cuộc không kiên nhẫn mở miệng: “Mấy ông cho tôi xuống nhiều như vậy, giờ cũng đến phiên tôi trả lại các ông một chút.”
Dứt lời, Diệp Thiên ném Thương Cửu Long Thần Lôi lên, sau đó nâng một ngón tay lên đọc rõ khẩu quyết: “Cửu Chuyển Kim Thương Quyết.”
Chỉ một thoáng, Thương Cửu Long Thần Lôi bay vút lên trời xoay chuyển chín vòng, hóa thành lít nha lít nhít, ít ra tới hàng trăm nghìn thương vàng, lơ lửng trước mặt Diệp Thiên.
Cùng loại với Kiếm Vũ Quyết.
Nhớ năm đó Diệp Thiên dẫn đầu hàng tỉ tướng sĩ đánh một Tinh Vực, tự sáng tạo vô số pháp thuật phá địch, Cửu Chuyển Kim Thương Quyết này chính là thứ nhất.
Lúc tu vi anh ở đỉnh cao, một chiêu có thể giết chết mấy trăm triệu quân địch trong một giây.
Lấy tu vi của anh bây giờ, một giây giết mấy chục nghìn quân địch vẫn không thành vấn đề.
“Không hay.”
Nhưng thấy lít nha lít nhít thương vàng, toàn bộ mũi thương chỉ về phía bọn họ, tám vị Nguyên Anh và mấy chục nghìn Kim Đan, trong lòng tất cả đều mạnh mẽ rung động, một cảm giác tử vong kinh khủng nháy mắt bao phủ toàn thân.
“Mau chạy khỏi phạm vi công kích.”
Không biết ai hét một tiếng, tám vị Nguyên Anh và mấy chục nghìn Kim Đan đang chuẩn bị rút lui.
Đúng lúc này, Diệp Thiên quát: “Giết cho tôi.”
Vút vút vút!
Mưa thương đầy trời, phát ra tiếng hú phá không bắn ra, tốc độ nhanh như tốc độ ánh sáng, không đợi phản quân đối diện rút lui kịp, mấy chục nghìn Kim Đan nháy mắt bị bắn rơi.
Mặc dù tám vị Nguyên Anh không sao, nhưng pháp bảo hộ thể trên người, tất cả đều bị mưa thương làm nổ tung, sức phòng ngự cũng lập tức giảm mạnh.
“Má ơi!”
Tám vị Nguyên Anh liếc nhìn xung quanh, nhưng chỉ nhìn thấy còn tám người bọn họ, tất cả đều bị hù dọa run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
“Người Long Tộc này quá khủng bố, ít nhất phải là tu vi đỉnh phong cảnh giới Nguyên Anh. Nhanh rút lui, không rút nữa có lẽ phải chết không kịp ngáp.”
Thành chủ thành Bắc Hoang vô cùng hoảng sợ kêu lên.
Một giây sau!
Ông ta dẫn đầu hóa thành một tia sáng, lao về một phương hướng nào đó.
Ngay sau đó…
Vút vút vút!
Bảy vị Nguyên Anh khác cũng nghe ngóng rồi chuồn.
Thấy thế, thủ lĩnh Hoàng Phủ Thái của phản quân cũng đái ra quần, lúc này căng cổ hét lên: “Rút, toàn quân rút.”
Nói xong, anh ta chẳng thèm để ý gì nữa, gọi quân sư tới, mang theo một đám thị vệ, cưỡi ngựa bỏ chạy mất dép.
Cũng đúng lúc này, thần niệm của Diệp Thiên khẽ động, Cửu Chuyển Thần Lôi Thương giống như sao băng bắn ra ngoài, chỉ trong chớp mắt đã đâm vào trên đầu vai Hoàng Phủ Thái.
“NHA!”
Hoàng Phủ Thái kêu thảm thiết một tiếng, cũng không kịp kêu cứu. Cửu Chuyển Thần Lôi Thương đem theo Hoàng Phủ Thái, quay đầu một cái vọt vào trong thành, keng một tiếng cắm trên viên gạch trước người Bắc Lương Vương.
Mà Hoàng Phủ Thái thì bị đóng đinh trên mặt đất, đau đến nỗi anh ta rên rỉ liên hồi.
Làm xong chuyện này, Diệp Thiên bèn gọi cung Tinh thần ra, cùng tám mũi tên nhọn, bắn liền một phát, khi tám mũi bắn xong, tám vị Nguyên Anh cũng bị bắn trung chỗ hiểm, bị mất mạng tại chỗ.
“Hay, bắn hay. Trận chiến này sắp hoàn toàn thắng lợi. Ha ha ha ha ha ha...”
Bắc Lương Vương xuống kiệu rồng, vốn muốn tìm Hoàng Phủ Thái tính sổ, nhưng thấy tám người lợi hại nhất trong phản quân đều bị bắn chết, lập tức không vui ngậm miệng.
Nhưng ông ta nhanh chóng ngừng cười, vội vàng dặn dò Ngụy công công: “Nhanh đi thông báo ba vị tướng quân ngừng chiến, bảo tất cả phản quân quy thuận, chỉ cần bọn họ chịu quy thuận, miễn chết cho tất cả.”
“Vâng! Đại vương!”
Lúc này Ngụy công công hóa thành một tia sáng, bay vút về phía chiến trường, giao ba vị tướng quân cho Bắc Lương Vương.
Rất nhanh đã có tiếng nhất trí ùn ùn kéo đến.
Sau khi truyền âm thanh ra, đàm phán quân này đều buông bỏ binh khí, ôm đầu ngồi xổm xuống.
Lúc này Diệp Thiên đã không có việc này, anh bèn cưỡi Ngựa Bạch Long giẫm lên núi thấy biển máu, trở vào trong thành.
“Thống lĩnh Diệp uy vũ.”
“Thống lĩnh Diệp khí phách.”
Lúc này Diệp Thiên xuống ngựa, đi lên chắp tay hành lễ nói: “Một cái nhấc tay mà thôi, đại vương đừng để trong lòng.”
Dứt lời, anh thảo chiếc nón trụ xuống, cởi chiến giáp xuống, tính cả thương bạc và ngựa trắng, cùng dâng lên nói: “Bây giờ nguy cơ của Bắc Lương đã giải trừ, thống lĩnh nghĩa quân tôi đây cũng nên rút lui, vốn ban đầu chỉ là đùa giỡn, cho nên chiến giáp đại vương tặng, thần sẽ trả lại cho đại vương.”
Bắc Lương Vương sững sờ, vô cùng vui sướng trong lòng.
Diệp Thiên có thể thành công rút lui, với ông ta mà nói là chuyện tốt, dù sao công lao Diệp Thiên lần này quá lớn, hơn nữa thực lực lại mạnh, nếu có lòng mưu quyền cướp ngôi thì càng dễ dàng hơn Hoàng Phủ Thái.
Chẳng qua ông ta cũng không xác định Diệp Thiên là thật sự muốn rút lui hoàn toàn hay vẫn ngại chức thống lĩnh nghĩa quân quá thấp, thế là ông ta bèn thăm dò: “Diệp Thiên à, chiến giáp anh cứ giữ đi, bản vương vừa nãy vẫn đang suy nghĩ, công lao anh lớn như thế, nên ban chức quan gì cho anh mới tốt.”
“Nếu không như vậy đi, bản vương đã từng bố trí chức Thái Úy, chưởng quản tất cả binh lực trong lãnh thổ Bắc Lương, sau này tạm thời được tự mình bản vương quản lý, nếu không bản vương phong cho anh chức Thái Úy thì thế nào?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.